Hắc Ngọc Thành dẫn theo người chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm rút lui khỏi Yến Kinh.
Không phải là cường giả nhà họ Phan tha cho bọn họ, mà vì bọn họ nhận được mệnh lệnh của ông chủ, không đuổi theo nữa.
Dù sao dưới cái nhìn của người nhà họ Phan, nhà họ Hắc có quan hệ với người đeo mặt nạ kia, nếu người đeo mặt nạ đã rời đị, lại đuổi giết Hắc Ngọc Thành, một khi gặp mặt người đeo mặt nạ kia, người nhà họ Phan có khả năng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng mà đối với nhà họ Hắc, nhà họ Phan không thể không để tâm.
Dù sao rất có khả năng người đeo mặt nạ có quan hệ chặt chẽ đối với người nhà họ Hắc.
Kết quả là người nhà họ Phan phái không ít người xuất phát tới thị trấn Đông Khẩu ở thành phố Thượng Loan, muốn điều tra về yêu nghiệt tuyệt thế có khả năng là “người nhà họ Phan kia.
Đương nhiên nhà họ Phan cũng lục nát hồ sơ mấy chục năm gân đây.
“Trong gân ba mươi năm nay, đệ tử bị nhà họ Phan đuổi bị phế có hơn trăm người! Trong đó đa số phạm phải không tuân theo quy định, một số nhỏ vì nhu cầu lợi ích mà phản bội gia tộc! Những người này có người đã chết đi, có người còn sống, trước mắt vị trí cơ bản có thể điều tra ra được!”
Trong lầu gác, một ông cụ đã già vừa nhìn hồ sơ vừa lẩm bẩm nói.
Vì đảm bảo cơ mật của nhà họ Phan không bị tiết lộ ra, rất nhiều tin tức quan trọng về nhà họ Phan đã được niêm phong cất vào trong kho ở tòa nhà này.
Người nhà họ Phan không cân máy tính.
Theo bọn họ, loại cơ mật này nhập vào trong máy tính mới không an toàn nhất.
“Những người bị trục xuất khỏi nhà họ Phan, có thể là người nào...
Có thiên phú trác tuyệt như vậy đây?”
Trên chiếc ghế chính giữa ở lầu gác này, một giọng nói rất cao mà khàn khàn suy yếu vang lên.
“Có rất nhiều, nhưng không đạt cấp bậc yêu nghiệt!”
“Ông cảm thấy người nào có khả năng nhất?”
“Không biết.”
Ông cụ lắc đầu: “Lão hủ cho rằng, cần phải tiến hành điều tra mỗi người!" “Được!”
Giọng nói khàn khàn lại một lần nữa vang lên.
Giang Thành.
Phan Lâm đi thẳng về công ty Dương Hoa.
Vừa mới vào văn phòng anh liên đóng cửa lại, lấy quyển sách đã rách nát từ lấy được từ trong cấm địa nhà họ Phan ra, say mê đọc nó.
“Quả nhiên! Quả nhiên! Quản gia Minh nói không sai, quyển sách này thật sự ở cấm địa...
Thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”
Phan Lâm có vẻ vô cùng kích động.