Triệu Minh Nguyệt lại nhìn kỹ người đàn ông trước mặt lân nữa.
Cô ta phát hiện người này không chỉ tuấn tú lịch sự, ngay cả tâm trí ý chí đều bất phàm như thế.
“Không ngờ trêи thế giới này còn có một người như vậy!”
Cô ta thở dài, khàn giọng nói: “Một khi đã như vậy, vậy tôi không khuyên anh nữa! Anh ở lại nơi này đi! Nhớ kỹ, không được đi đâu, nếu không người nào cũng không cứu được anh!”
“Được, cảm ơn cô, cô Nguyệt!”
Phan Lâm ra vẻ cảm kϊƈɦ nói.
Triệu Minh Nguyệt ngập ngừng một lát, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Phan Lâm thấy thế, lập tức thu dọn đồ định lặng lẽ rời đi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại có bóng dáng lóe lên.
Phan Lâm ngẩn ra.
Mới phát hiện là đệ tử nữ khác của Hồng Nhan Cốc.
“Xin hỏi anh Kỳ Lân có ở bên trong không?”
Bọn họ cẩn thận gọi, cả đám như con mèo ăn vụng.
Phan Lâm cười chua xót, đã biết được ý đồ bọn họ tới đây.
Xem ra chỉ có thể đợi Phan Nhã Nam trở về, anh mới có thể hành động rồi.
Lúc chạng vạng tối, Phan Nhã Nam tràn ngập mệt mỏi về sân.
Vừa vào trong nhà, cô ta đã nằm lên trên giường, vẻ mặt mệt mỏi.
“Thế nào rồi?”
Phan Lâm hỏi.
“Tôi sắp mệt tới mức long cả khung xương ra rồi!”
“Bọn họ dạy cô gì thế?”
“Còn có thể dạy gì được? Đương nhiên là tẩy não rồi! Nếu chỉ là bài giảng tẩy não thông thường, thật sự không có gì, nhưng vấn đề là tôi phải phối hợp diễn, quá mệt mỏi rồi! Tôi đều đã sắp điên lên”
Phan Nhã Nam đau khổ nói.
“Yên tâm đi, khóa trình này của cô không duy trì lâu đâu, đợi bọn họ cảm thấy tam quan của cô được bọn họ cải tạo gần xong rồi, bọn họ sẽ chia nhiệm vụ tương ứng cho cô! Khi đó cô không cần phải diễn nữa.”
“Tôi không muốn ở lại nơi quái quỷ này nữa đâu, tôi cảm thấy nơi này rất tà môn.”
Phan Nhã Nam hừ lạnh nói.
Phan Lâm cười nói: “Bây giờ chúng ta không đi được, cô ở lại đây giúp tôi ứng phó đám người của Hồng Nhan Cốc.”
“Biết rồi, ai bảo anh dịch dung thành ra như vậy trêu chọc ong bướm, tuy bọn họ đều bị tẩy não, nhưng dù thế nào bọn họ cũng là phụ nữ.”
Phan Nhã Nam cao giọng nói, giọng điệu hơi kỳ lạ.
Phan Lâm không nhiều lời, cải trang một lượt, đeo mặt nạ đã chuẩn bị trước rồi rời đi, mượn bóng đêm xuất phát tới cửa cốc.
Phan Lâm không dám đi sâu vào trong Hồng Nhan Cốc, dù sao anh biết quá ít vê Hồng Nhan Cốc, liều lĩnh đi vào, e rằng sẽ để lộ thân phận, vẫn nên nói bóng nói gió thu thập tin tức lại đi vào cũng không muộn.
Mục đích quan trọng nhất hiện giờ là thăm dò rõ những cơ quan ở lối vào Hồng Nhan Cốc.
Cơ quan có thể giết trêи chục ngàn người, không thể khinh thường… Phan Lâm mượn ánh trăng đi theo con đường nhỏ.
Người của Hồng Nhan Cốc rất ít đi ra ngoài vào ban đêm, nghe nói là đều đang điều chỉnh hơi thở hoặc tĩnh tọa luyện công ở chỗ mình ở.
Những thứ Hồng Nhan Cốc học vô cùng phức tạp, không chỉ có võ cổ đại đơn giản như vậy, còn có dựng cơ quan, chế thuốc… Phan Lâm đi trêи con đường nhỏ, đều có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y tràn ngập trong không khi.
Nơi này hẳn là khu vực các đệ tử chế thuốc.
Anh nhìn quanh bốn phía, lập tức đi về phía nam.
Khi anh đứng ở phía nam của cửa cốc, thì thấy đổi ca, một đệ tử giao một chiếc chìa khóa cho một đệ tử khác.
Đây là chìa khóa gì? Hồng Nhan Cốc không có cửa mà… Chẳng lẽ… Là chìa khóa của cơ quan? Phan Lâm suy nghĩ trong lòng, im lặng chờ đợi.
Kết thúc đổi ca, anh lập tức ở chỗ tối châm cứu.
Vù vù vù… Mấy đệ tử đều bị kim châm cứu định trụ.
Phan Lâm đi vòng qua phía sau, lấy chìa khóa trêи người đệ tử kia.
Mấy đệ tử bị định trụ, không nhìn thấy phía sau, muốn há miệng kêu to nhưng không thể kêu ra tiếng.
Phan Lâm nhìn chìa khóa một lúc lâu, không biết đây là chìa khóa gì, cho nên cầm đi, sau đó rút châm rôi rời đi.
Châm vừa rời khỏi cơ thể, mấy đệ tử nữ lập tức giải trừ định thân, cả đám gào lên: “Kẻ địch tập kϊƈɦ! Kẻ địch tập kϊƈɦ! Có kẻ địch đánh lén!”
“Mọi người mau tới đây!”
Tiếng gọi ầm ï vang lên, cửa cốc lập tức xôn xao.
Không ít cao thủ của Hồng Nhan Cốc bay lên cao, xông vê phía bên này.
Phan Lâm lập tức ẩn thân ở trong tối, im lặng nhìn.
“Sao lại thế này?”
Gia Linh và Ngọc Hoa cũng đến đây, lập tức quát hỏi.
“Gia Linh sư tỷ, có người đánh lén chúng em, hình như là điểm huyệt của chúng em, lấy đi chìa khóa mở cơ quan phòng ngự rồi!”
Một đệ tử vội vàng nói.
“Cái gì?”
Gia Linh nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh quát khẽ: “Biết người nọ là ai không?”
“Không rõ lắm, người này ẩn nấp sau lưng chúng em điểm huyệt, chúng em không nhìn rõ mặt người này, đợi chúng em quay đầu lại, người nọ đã không thấy nữa!”
“Cho nên nói… Các em ngay cả đối phương là nam hay nữ cũng không biết?”
Ngọc Hoa hỏi.
“Đúng vậy.”
“Các em… Sao trong cốc chúng ta lại có mấy người phế vật như vậy chứ?”
Ngọc Hoa tức giận muốn tát bọn họ, nhưng bị Gia Linh ngăn lại.
“Bây giờ không phải lúc trách móc bọn họ, chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm chìa khóa về, nếu để người nọ lợi dụng chìa khóa khống chế cơ quan, mọi chuyện sẽ lớn lắm đấy!”
Gia Linh quát khẽ: “Lập tức phái người đi thông báo cho các vị sẽ bại trưởng lão, cùng với phái người tìm kiếm kẻ khả nghi trong ngoài cốc! Nếu tìm được người nào khả nghị, lập tức bắt lấy, nếu dám phản kháng! Giết!”
“Dạ, sư tỷ”
Mọi người cùng kêu lên, nhao nhao chạy đi.
“Ngọc Hoa!”
“Sư tỷ, có gì phân phó?”
“Em dẫn theo mấy người canh giữ ở chỗ mở cơ quan, đừng để người nọ tới gần cơ quan, mở cơ quan ra!”
“Dạ!”
Ngọc Hoa gật đầu, lập tức dẫn bốn đệ tử của Hồng Nhan Cốc chạy tới sườn phía tây nam cửa cốc.
Phan Lâm ở trong chỗ tối thấy thế, cũng vội vàng mò mẫm đi theo.
Chỗ tây nam có một mặt cỏ trống, nhưng ở giữa mặt cỏ có một bệ đá cẩm thạch, khi đám Ngọc Hoa đến nơi này, xung quanh bệ đá đứng bốn đệ tử của Hồng Nhan Cốc, bọn họ đều đứng quay lưng vào bệ đá, nghiêm túc vây quanh bệ đá này.
Phan Lâm khẽ cau mày.
Xem ra chuyện này không dễ làm rồi.
Những người này quay lưng về phía bệ đá vây quanh thành vòng, cho dù anh đi hướng nào qua đó, đều bị người ta nhìn thấy.
Tuy anh đeo mặt nạ, nhưng dựa vào hình thể có thể đoán được anh là đàn ông.
Nếu nói tới đàn ông, chỉ sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ tìm tới anh “Kỳ Lân”
bên cạnh Phan Nhã Nam trước tiên.
Đấn lúc đó Phan Lâm không nói tới chuyện có thể bảo vệ mình hay không, chỉ sợ mình không thể ở lại Hồng Nhan Cốc rồi.
Càng nghĩ càng không tìm được đổi sách.
Đột nhiên Phan Lâm nghĩ tới gì đó, liếc nhìn mỏm núi đá bên cạnh.
“Chỉ có thể làm vậy rồi!”
Trong lòng anh đã làm ra quyết định, vung châm lần nữa, vung vê phía đám người Ngọc Hoa.
Vù vù vù… Kim châm cứu lặng yên không tiếng động đâm vào cổ bọn họ.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người không thể nhúc nhích.
Phan Lâm lập tức đạp lên mỏm núi đá bên cạnh, người đạp lên mỏm núi đá bay cao ba bốn mét, lại phát lực, trực tiếp nhảy từ không trung tới chỗ đám Ngọc Hoa vây quanh, rơi xuống bệ đá.
Phan Lâm liếc mắt nhìn, lúc này mừng rỡ.
Chỉ thấy giữa bệ đá có một phần nhô ra, đúng lúc có lỗ khóa trêи phần nhô ra đó… —————————-