Y thuật của Phan Lâm đương nhiên là không có đổi thủ.
Thực ra anh chỉ cần ngửi là đã biết được thành phần của loại rượu trước đó, cũng đoán rằng nó vô hại nên mới yên tâm uống.
Còn loại rượu này… lại không hề như vậy.
Phan Lâm nắm trong lòng bàn tay thành phần của loại rượu này, anh không nghĩ rằng nó sẽ có hại cho mình nên quyết định uống cùng Trịnh Tú Lan.
Nhưng không ngờ được rằng, vừa uống xong lại khiến mạch tượng đập loạn xạ, máu sôi sùng sục, cả người bồn chồn bất an.
Phan Lâm phút chốc hồi tỉnh lại.
Bên trong rượu này… đã được bỏ thêm một loại dược liệu, dược liệu này không màu không mùi, rất dễ che đậy trong quá trình ủ rượu.
Và chính thứ dược liệu này đã khiến cả hai loại rượu cùng lúc phát huy uy lực, dẫn đến sự xuất hiện những dấu hiệu bất thường trêи cơ thề anh.
Thật sự không tài nào đề phòng nổi! Nhà họ Trịnh lại còn có chiêu độc như thế này! Nhưng mà cũng đúng, nhà họ Trịnh dù sao vẫn là gia tộc đông y, sự hiểu hiểu của bọn họ về đông y phải nói là đứng đầu trong nước.
Một gia tộc đông y như vậy, đương nhiên sẽ có một số linh đan thần dược mà đến cả Phan Lâm cũng không hình dung được.
Mặc dù vậy, Phan Lâm vẫn chưa đến mức mất di ý thức.
Anh lén đưa tay lên ấn vào vài huyệt trêи cơ thể, nhằm làm giảm bớt công lực của rượu trêи người, sau đó anh giả vờ say, lưỡi bắt đầu tê lại: “Rượu… rượu này đúng là không tệ… nào… rót đầy ly, Tú Lan, chúng ta cạn ly nào…”
“Được.”
Trịnh Tú Lan hai mắt sáng rỡ, vội vàng rót rượu cho anh.
Liên tiếp ba ly như vậy, Phan Lâm không còn gắng gượng được nữa, anh làm rơi chiếc ly trong tay xuống sàn, vỡ tan tành.
Còn Phan Lâm lúc này đã nằm dài trên bàn bất tỉnh nhân sự.
Đám người Trịnh gia thấy vậy liền khựng cả lại.
“Anh Lâm? Bác sĩ Lâm?”
Trịnh Bắc Minh đặt ly rượu trong tay xuống, cần thận de dặt lay người anh.
Phan Lâm không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Tú Lan.
Trịnh Tú Lan cũng đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ nhàng đầy đây vai Phan Lâm, cười: “Anh Lâm, đừng đùa nữa, em biết anh vẫn chưa say, mau ngồi dậy đi!”
Nhưng Phan Lâm vẫn nằm yên như tượng.
“Anh Lâm?”
Trịnh Tú Lan lại tiếp tục hét lớn lên.
Phan Lâm giống như một xác chết vậy, có lay cỡ nào cũng không động đậy.
“Say rồi?”
Một thành viên của Trịnh gia è dè hỏi.
“Không dễ như vậy đâu, y thuật của bác sĩ Lâm không phải hạng tầm thường, mỗi ngày anh ta đều ngâm mình trong bồn thuốc, cơ thể của anh ta từ lâu đã kháng độc rồi, chút rượu này sao có thể làm anh ta say được? Bác sĩ Lâm chắc chắn là đang giả vờ!“ Trịnh Bắc Minh cười nham hiểm: “Bác sĩ Lâm, đừng đùa nữa mau ngồi dậy đi, chúng ta cùng uống tiếp nào! chút kỹ năng diễn xuất này không lừa được tôi đâu!”
Ấy thế mà… nói xong câu ấy, Phan Lâm vẫn bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài trên bàn, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, mọi người mới tin rằng Phan Lâm không phải đang giả say… “Ông nội, e là anh Lâm đã say thật rồi.”
Trịnh Tú Lan lo lắng nhìn chằm chằm vào Phan Lâm..
“Khỏng ngờ công hiệu của thuốc Hoa Kính Thất Nhật Hoa này lại lợi hại như vậy! Đến cả bác sĩ Lâm cũng không kháng cự nổi!”
Trinh Bắc Minh vô cùng kinh ngạc, không kiềm được thốt lên.
“Nhưng mà ông này, tại sao bác sĩ Lâm say khướt như vậy còn cháu uống bao nhiêu ly vẫn không hề hấn gì?”
Trịnh Tú Lan nhìn vào ly rượu trong tay, không khỏi thắc mắc.
“Con bé ngốc này, trước đó con đã ăn cánh của hoa Thất Nhật rồi còn gì, cánh của loài hoa ấy có thể kháng lại chất cồn có trong rượu, chỉ cần con vẫn giữ nó trong dạ dày thì dưới tác dụng của cánh hoa Thất Nhật, dù con có uống cả trăm ngàn ly cũng sẽ không bao giờ say.”
Trịnh Thiên Hào Cười nói.
“Hoa Thất Nhật này đúng là thần kỳ thật.
“Trịnh Tú Lan không giấu được vẻ thán phục.
“Còn không phải sao? Đó là bảo bối quý hiếm mà ông của con phải bỏ ra gần chục năm đề săn lùng đấy! Được rồi, không con sớm nửa, con mau dìu bác sĩ Lâm lên phòng nghi ngơi đi.”
Trịnh Thiên Hào nói.
Trịnh Tú Lan vừa nghe vậy mặt bồng đỏ ửng lên, cảm giác như có thể nhìn thấy cả từng mạch máu.
Cô ấy hơi do dự, rồi run rầy bước đến bên cạnh Phan Lâm, sau đó nhấc cánh tay anh lên.
“Giúp Tú Lan dìu bác sĩ Lâm lên đi.”
“Vâng thưa lão gia.”
Mấy người bên cạnh vội xúm lại giúp một tay.
Chẳng mấy chốc, Phan Lâm đã được đưa lên trêи phòng.
Từ đầu đến cuối Phan Lâm luôn quan sát động tĩnh xung quanh.
Anh rất tò mò không biết rốt cuộc Trịnh gia chuốc say anh để làm gi? Sát hại anh? Xem bộ dạng này thì chắc là không phải rồi! Hơn nữa Trịnh Tú Lan cũng không thề tự làm hại chính minh.
Nếu không phải như vậy thì bọn họ đang suy tính cái gì đây? Phan Lâm nghĩ mãi vẫn chưa hiểu được.
Lúc này, Trịnh Tú Lan đã đứng ngay cửa.
“Tú Lan, tương lai của nhà họ Trịnh trông cậy hết vào con đấy, con nhất định phải nắm chắc cơ hội này!”
Trịnh Thiên Hào nghiêm nghị nói.
“Vâng thưa ông nội.”
Giọng Trinh Tú Lan hơi run run.
Sau đó cỏ đóng cửa lại, khóa chặt chốt.
Phan Lâm hơi hoảng, anh he hé mắt nhìn.
Nhưng chỉ thấy Trịnh Tú Lan đứng cúi đâu bên cửa, không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Mười ngón tay của cô đan vào nhau… Sau đó, Trịnh Tú Lan hít một hơi thật sâu, giống như vừa đưa ra quyết định nào đó, cô bước nhanh về phía Phan Lâm.
Cảnh tượng ấy giống như chiến sĩ đang liều mình xông ra trận.
Thấy chết vẫn không quay đầu! —————————-