“Bác sĩ Lâm, sao anh anh lại hỏi chuyện này thế?”
Đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải hỏi với vẻ mặt ảm đạm. “Điều này sau này anh sẽ biết.
Tôi muốn biết khi nào thì người của đội tuyệt phạt' sẽ đến, nếu người được cử đến để trừng phạt thì họ có thể đánh bại được cô ta chứ.
Họ ở đâu?”
“Bác sĩ Lâm, tôi cảnh cáo anh, anh không được xúc phạm người của hội nghị.
Đừng làm bất cứ điều gì liều lĩnh, nếu không, không chỉ anh chết đến lúc đó mà nhiều sinh mạng vô tội cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tốt hơn hết anh nên thành thật với tôi.”
Đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải đặc biệt tức giận, đập bàn, nghiêm khắc đứng dậy hét lên. Phan Lâm không ngờ phản ứng của đối phương lại mãnh liệt như vậy, nhìn chằm chằm đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải một lức, lắc đầu chua xót: “Đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải hiểu lầm rồi.
Tôi không cố ý nghi ngờ người của bên hội nghị.
Tôi chỉ nghĩ đến tình hình bây giờ đã không đủ với tôi.
Nếu chân chừ thêm ba ngày, lúc nguy cấp có lẽ tôi nên dẫn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đi”
“Dẫn đi?”
Đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải nhíu mày, có thể xem như là hiểu được ý tứ của Phan Lâm: “Anh định dẫn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đến thẳng hội nghị, để cô ta nhận trừng phạt sao?”
“Ừ”
Phan Lâm gật đầu. “Mánh khóe là một thủ đoạn hay, nhưng thật đáng tiếc là tôi không biết gì về tuyệt phạt.”
“Làm thế nào có thể biết được?" “Tôi không nói dối anh.
“Tuyệt phạt là cơ mật, rất quan trọng và bí mật loại A.
Tôi không biết tất cả mọi thứ về nó.
Tôi chỉ chịu trách nhiệm về đơn tổ cáo, còn về hình phạt, đó không phải là của tôi.
Tôi không có trách nhiệm gì cả.
Tôi cũng không biết.
“Tuyệt phạt”
là một người hay một phương pháp nào đó, và tôi không biết sự tàn ác của việc 'tuyệt phạt đã đạt đến mức nào.
Tôi chỉ biết một điều, và đó là kết cục của đối đầu chống lại tuyệt phạt' sẽ rất thảm.”
“Cái gì? Có người đối đầu với nó?" “Đó là nhiêu năm trước, có lẽ là hơn một trăm năm trước.
Một người từ chối chấp nhận “tuyệt phạt' và muốn trở thành kẻ thù của chúng tôi, vì vậy anh ta đã gọi những người có quyền lực trên thế giới.
Mục đích là để xóa bỏ tuyệt phạt.
Nhưng kết quả là thế này, không còn xương người.
Và thành phố nơi những người này đang ở...
cũng phải trả một cái giá rất đắt...”
“Điều này có kinh khủng không?" Phan Lâm cau mày. “Bác sĩ Lâm, chuyện này đến cùng là không có cách giải quyết.
Anh có thể kéo dài ba ngày, ba ngày sau anh tự nhiên bình yên, nếu không kéo được thì đó là số mệnh. Nhưng anh vẫn có cách cứu mạng mình, đó là để cho chúng tôi đi, tôi sẽ đưa anh trở về xưng tội.
Anh có thể xin hội nghị che chở. Trước hội nghị, tôi nghĩ Hồng Nhan Cốc chủ không dám làm loạn, đương nhiên, tôi chỉ có thể bảo vệ anh.
Về phần người của Dương Hoa...
Tôi không thể làm gì”
Đội trưởng Tài Quyết Thiên Khải khàn khàn nói