Mọi người đều thở gấp, không nói gì.
“Thái độ của mọi người đối với tôi bất kính như vậy, thay nhay nghi ngờ tôi, còn đòi chặt đứt tay chân của tôi, biến tôi thành con lợn, bây giờ tôi mới bày ra một chút y thuật, các người liên muốn tôi chữa bệnh cho các người… Đây là phong cách của những người trêи đảo sao?”
Phan Lâm cười lạnh, ánh mắt hướng vê phía Diêu Kỳ.
Sắc mặt Diêu Kỳ tím lại, nghiến răng nói: “Chàng trai, tôi thừa nhận y thuật của anh vô cùng tốt, rất tài giỏi, thế nhưng anh đừng tưởng anh có y thuật tốt hơn tôi rồi, sau đó anh có thể làm nhục tôi.”
“Y thuật của tôi không mạnh hơn bà sao, vậy thì có nghĩa là y thuật của tôi yếu hơn bà? Nếu đã như vậy, các vị trưởng lão cứ để cho trưởng lão Diêu Kỳ chữa bệnh cho chị dâu của các người đi, tôi xin đi trước đây.”
Phan Lâm thản nhiên nói, quay người rời đi.
“Anh Lâm, đợi một chút.”
Hà Nham vội vã đuổi theo.
Diêu Kỳ lại vô cùng tức giận, hét lên một tiếng: “Người đâu?”
“Có đồ đệ.”
Các đồ đệ ở bên ngoài đều xông vào, chắn ở trước cửa.
Phan Lâm dừng bước, bình tĩnh nhìn những người ở ngoài cửa.
Chỉ nghe thấy Diêu Kỳ tức giận nói: “Tên nhóc này, mày nghĩ mày lấy chị dâu ép tao thì tao sẽ cúi đầu sao? Hừ, đừng có mơ.
Tao nói cho mày nghe, hôm nay mày muốn hay không cũng phải chữa, nếu như mày không chữa, vậy thì hôm nay mày phải chết ở đây rồi.”
“Bà uy hϊế͙p͙ tôi sao?”
Phan Lâm quay đầu lại, nheo mắt nhìn Diêu Kỳ.
“Uy hϊế͙p͙ mày thì làm sao chứ? Mày đừng có quên, ở đây là đảo Tiêu Sầu, mày chỉ là một người ngoài đảo, có thể làm gì được tao?”
Diêu Kỳ cười lạnh.
“Thú vị đấy.”
Phan Lâm gật đầu, mỉm cười: “Diêu Kỳ, vốn dĩ tôi không phải là một người háo thắng, thế nhưng từ khi tôi nhìn thấy bà ở ngoài nhà tranh đối xử với đồ đệ như thế nào, tôi lại khinh thường bà, bà càng cảm thấy y thuật của mình là vô địch thiên hạ, tự cho mình ở đỉnh cao, tôi càng muốn dùng y thuật của tôi để dẫm chết bà.
Người làm y, không phải là dựa vào y thuật của mình để dương dương tự đắc.
Bà căn bản không xứng với tư cách của một bác sĩ.”
“Mày… Mày đang dạy bảo tao sao?”
Diêu Kỳ tức đến mức cả người đều run lên, hai mắt dường như bản ra lửa.
Chỉ nhìn thấy Phan Lâm mở hai tay ra, mỉm cười nói: “Không phải lúc nãy bà muốn tôi chết đi sao? Được, bà ra tay đi, tôi cho các người giết.
Tôi muốn xem thử xem, các người có cái gan giết tôi không?”
“Được, đây là do mày nói đấy thằng nhóc.
Đánh nó cho tôi, đánh chết nó đi.”
Diêu Kỳ tức giận.
“Thằng khốn, mày kiêu ngạo cái gì chứ.”
Một tên đồ đệ cảm thấy ngứa mắt, bước lên để dạy bảo Phan Lâm.
Thế nhưng vào lúc này, Hà Nham đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt.
—————————-