Không biết đã qua bao lâu, Phan Lâm rốt cục thu tay lại, cả người thở mạnh một hơi, lau đi mồ hôi trêи trán.
Mà giờ khắc này Kiều Thu Yến, hai cánh tay cắm đầy ngân châm khẽ động đậy, da thịt run lên trước mắt mọi người.
Bác sĩ Linh thấy thế mới hồi phục tinh thần, vội vàng lấy chiếc khăn bên cạnh đưa sang.
“Cảm ơn.”
Phan Lâm cầm lấy khăn lau mặt.
Hành động của hai người khiến các nhân viên y tế đều ngây ngốc.
Bác sĩ Linh chính là bác sĩ thiên tài trong bệnh viện đó, thầy của anh ta chính là vị kia, thiên tài này vốn luôn kiêu ngạo, sao hôm nay lại cam nguyện đóng vai phụ? Mấy nhân viên y tế muốn nói nhưng lại thôi.
“Thưa ngài, ngài có phải vị bác sĩ kia không, thuật châm cứu này đã khiến tôi được mở rộng tâm mắt, thật là may mắn.”
Bác sĩ Linh rất phấn khởi, vội vàng cởi găng tay muốn bắt tay với Phan Lâm.
“Tôi không phải bác sĩ kia, chỉ hơi hiểu một chút y thuật mà thôi, Bác sĩ Linh, hiện tại tình trạng của bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng ta không thể lơ là, hãy nhanh chóng sắc thuốc để đút cho bà ấy.”
Phan Lâm lấy một cây châm đâm vào bụng của Kiều Thu Yến, sau đó nhìn chằm chằm ngân châm kia rồi nói.
“Đúng… đúng rồi.”
Bác sĩ Linh thoáng xấu hổ nhưng vẫn làm theo lời của Phan Lâm.
Nhân viên y tế không hiểu gì hết.
Nhưng Phan Lâm không quan tâm đến ai, chỉ nhìn chăm chăm ngân châm kia.
Nội tạng của Kiều Thu Yến có dấu hiệu suy kiệt, theo lý mà nói thì biến hóa đột ngột thế này chỉ có thể do trúng độc, nhưng anh dùng châm khám nghiệm thì không thấy Kiêu Thu Yến đã từng trúng độc… Nếu không phải trúng độc thì là chứng bệnh gì? Có quan hệ đến nhà họ Kiêu không? Suy nghĩ của Phan Lâm chìm trong sương mù.
Nhưng Kiều Hồng Anh đã không chịu nói, nếu hỏi thẳng nhà họ Kiều thì khẳng định sẽ không có được câu trả lời chính xác, đành phải tự mình phái người đi điều tra thôi.
Nghĩ đến đây, Phan Lâm buông ngân châm xuống, lấy điện thoại di động ra định gọi cho Hàn Long.
Nhưng vào đúng lúc này… Cốc cốc cốc.
Cửa phòng cấp cứu bị ai đó gõ vang.
“Hả2”
”
Trong phòng mọi người đều sững sờ.
Y tá đi tới cửa, kéo cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, cô ta khẽ giật mình liên vội vàng mở cửa ra.
“Ai vậy?”
Bác sĩ Linh nhịn không được hỏi một câu.
“Là Viện trưởng Chánh!”
Y tá nhỏ giọng
—————————-