Thì ra không phải Phan Lâm tạo ra hai đơn thuốc! Anh từ đầu đến cuối chí có một đơn.
Công thức thuốc của Dương Hoa mà Phan Lâm nói chỉ là anh hịa ra.
Trước khi Lục Tuyết đưa công thức thuốc cúa Dương Hoa giao cho ông Vương.
Phan Lâm và Hàn Long đều không biết thân phận gián điệp thương mại của cô, cũng không nhận ra được.
Lúc đấy muốn ngăn cản cũng đã chậm.
Không ai ngờ rầng ông Vương lại muốn vươn tay đến địa bản này.
Vốn Lâm Huy cũng định không thừa nhận.
Lâm Huy thấy Phan Lâm mời nhiêu nhân vật lớn của nhiều quốc gia đến giúp anh giám định và chứng minh như thể, trong lòng không khỏi chột dạ.
Ông biết Dương Hoa đã làm tốt khâu chuẩn bị từ lâu.
Để có thể mời nhiều bác sĩ nổi tiếng như vậy đến Giang Thành Thành, Bác sĩ Lâm ít nhất cũng phải chuẩn bị trước mấy ngày.
Ngoài ra việc chữa khỏi cho đám bệnh nhân kia, khiến họ cản ngược lại ông cũng khiển ông cảnh tỉnh.
Ông nhớ rõ mấy bác sĩ trong bệnh viện có nói, với tình trạng này của người bệnh thì lâu nhất là ngày mai.
Ngay cả thần tiên hạ phàm cũng không cứu sống nổi.
Thế nhưng mà Bác sĩ Lâm lại chữa cho họ khỏe mạnh.
Y thuật cao như vậy, quả thực là có thể biển tro cốt thành người.
Lâm thần y thể hiện y thuật siêu đầng của mình khiến cho Lâm Huy bắt đầu tin tướng lời Phan Lâm nói.
Cho râng anh thật sự có hai công thức, mà ông lấy được lại là công thức giá.
Nếu công thức kia có vấn đề vậy ông chắc chản sẽ thất bại thảm hại.
Hơn nữa báo cáo giám định xuất hiện, làm ông một lãn nữa nghĩ rằng mình đã thua cuộc.
Nhưng ông chưa từng nghĩ tới, tất cả chỉ là giả! Là Bác sĩ Lâm diễn kịch lừa ông nói ra toàn bộ! Khi Lâm Huy nói xong những lời này, cá hiện trường lập tức mất kiểm soát.
Tất cá phóng viên lao về phía Lâm Huy một cách điên cuồng, đủ loại mưa bom bão đạn dồn dập ập vào ông.
“Giám đốc Lâm, tất cả những mưu kế này đều do ngài bày ra sao? Kế hoạch chèn ép Dương Hoa trong thời gian này là một tay ngài dựng nên?”
“Giám đốc Lâm, mấy người bị bệnh nặng này cũng là do ngài sai xử sao? Ngài có bao giờ quan tâm đến an toàn tính mạng của bọn họ không?”
“Giám đốc Lâm, ngài làm như vậy có mục đích gì? Ngài đã bao giờ suy nghĩ thử xem với những hành vi đó phái gánh chịu trách nhiệm pháp luật ra sao không?”
Những câu hỏi mà các phóng viên đựa ra cực kì xảo quyệt.
Rất nhiều dân chúng cũng lên tiếng mảng mỏ Lâm Huy.
Trêи mạng sôi trào một trận, những lời Lâm Huy đã nói bị tinh giản thành mấy chữ: Kẻ chủ mưu Lâm Huy.
Cứ vậy mà bước lên top 1 hot search.
Dân cư mạng ai nấy cũng chửi bới và nguyền rủa ông.
Cũng là hởi vì chiều trò của Lâm Huy mà rất nhiều bệnh nhân không dám sử dụng thuốc đặc trị của Dương Hoa, để rồi sống không báng chết.
Đây là lấy mạng sống của con người về đùa giỡn! Người của Thiên Hãng vây quanh bảo vệ Lâm Huy.
Ông không sứt mẻ gì, chỉ đùng hai ánh mất như phun lửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Tại sao hôm nay ông lại ngu xuấn như vậy hả!”
Ông Vương tức giận đến thối râu trừng mắt, ông không ngờ lại Lâm Huy thế mà lại tự tử.
“Giám đốc Lâm! Giám đốc Lâm! Báo cáo giám định đến!”
Lúc này lại có một tiếng kêu vang lên, sau đó một nhân viên của Thiên Hằng cầm tờ báo cáo chạy vọt tới, đem bản báo cáo đưa cho Lâm Huy.
Lâm Huy cầm lấy cả người run rẩy.
“Đúng vậy, tôi phải nhớ đến chỉ tiết này mới đúng.
Nếu là là báo cáo giám định thì sẽ phải giao cho tôi trước tiên chứ không phải là sao cho Bác sĩ Lâm anh.
Tôi cứ vậy mà vụng về ngu dốt!”
Lâm Huy hít một hơi thật sâu khàn giọng nói.
“Giám đốc Lâm, kết qủa giám định như thế nào?”
“Thiếu vài nguyên liệu, nhưng nhìn chung thì….
có tác dụng.”
Lâm Huy khản giọng nói.
Nói cách khác, công thức mà Lục Tuyết đưa cho ông là hoàn hảo, không chút tì vết.
Quả thực là Lục Tuyết đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Nhưng… ông lại không tin tưởng Lục Tuyết.
“Ứng với lời nói của ông ban nãy, ông biết điều này nghĩa là gì rồi chứ?”
Phan Lâm hỏi.
Lâm Huy trầm lặng, âm thầm nhìn vào mắt ông Vương, không nói gì.
Ông Vương cá người run lên lập tức hiểu hết tất thảy âm mưu của Phan Lâm.
Vội quát khẽ: ‘A Khang, nhanh lên, chúng ta trở vẽ!”
“Vâng, thưa ba!”
Vương Khang vội gật đầu, muốn đưa ông rời đi.
Nhưng bọn họ vừa muốn rời đi thì một đám người phía sau đã chặn đường bọn họ lại.
Chính là Huỳnh Lam và Thủy Bình Vân.
“Ông à, ông định đi đâu vậy? Trò hay còn chưa bắt đầu đầu! Vậy mà đã vội vàng rồi đi rồi sao”
Huỳnh Lam cười nhạt.
“Đúng đó, chờ lát nữa mới là vớ kịch chính nha.”
Thủy Bình Vân hi ha bật cười.
Sắc mặt ông Vương u ám, không hé răng nửa lời.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của Phan Lâm truyền đến.
“Lâm Huy, ông cũng đã thừa nhận ông ăn trộm công thức chế tạo thuốc đặc trị bệnh tiếu đường của chúng tôi rồi.
Tôi đoán rằng Nếu chỉ dựa vào ông thì sẽ không thể lấy công thức dễ dàng như vậy được, bởi thế tôi dám khẳng định là có người bên trong Dương Hoa hợp tác cùng với ông, mới giúp lấy công thức dễ đàng như thế, có đúng không?”
Phan Lâm nói.
Lâm Huy vẫn như cũ, không răng nửa lời.
“Tên gián điệp thương mại kia chắc chắn không chịu sự sai sử cúa ông.
Giám đốc Lâm, ông có thể nói cho tôi biết kẻ đó là do ai sai sứ không? Mà ông đã bắt tay với ai để ăn trộm tư liệu của Dương Hoa?”
Phan Lâm hùng hổ dạng người lại dò hỏi.
Lâm Huy vân không hé răng.
“Ông không nói? Cũng không sao, bởi tôi đã biết đấy là ai rồi!”
Phan Lâm bình tĩnh nói, tiện đà nháy mắt ra hiệu cho Hàn Long.
Hàn Long hiểu chuyện lập tức sai người mang cáng đến.
Nhìn thấy thế, Lãm Huy há hốc miệng, mà ông Vương ở bên kia còn choáng váng hơn.
Người nằm trêи cáng… là cháu của ông Vương, Vương Tử Tường.
Người bị Phan Lâm phế bỏ! Sau đó Phan Lám cầm ngân châm đi tới.
“Hết rồi! Hết rồi… Chấm hết rồi!”
Ông Vương lập tức ngồi bệt xuổng mặt đất, run rẩy kêu gọi.
—————————-