Trang Tuấn Kiệt là nhân tài nhà họ Trang tiêu tốn lượng lớn tinh lực và tài nguyên đào tạo ra.
Sở học của anh ta là công pháp chính thống nhất của nhà họ Trang.
Anh ta cũng đại biểu cho người nhà họ Trang chính thống nhất.
Nếu ngay cả anh ta đều thua dưới tay Phan Lâm, vậy chẳng phải Phan Lâm sẽ thành khắc tinh của nhà họ Trang sao? Bởi vậy tất nhiên là ông chủ nhà họ Trang sẽ dời mắt qua người Tần Tuấn Minh.
Dù sao người này còn không lớn tuổi như Trang Tuấn Kiệt, hơn nữa thiên phú cũng không bằng Trang Tuấn Kiệt.
Mọi chuyện… Thật sự quá kỳ lạ rồi.
Trang chủ nói câu này xong, tâm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Phan Lâm cũng rơi vào im lặng rồi.
Một lát sau, anh mở miệng.
“Tôi có thể cho ông, nhưng mà… Sao tôi biết ông có thể mượn cối xay giết lừa, đạt được công pháp của tôi xong, lập tức đuổi tận giết tuyệt cả nhà chúng tôi hay không?”
Phan Lâm nói.
“Làm sao có thể?”
Vẻ mặt trang chủ kinh ngạc nói: “Các cậu đều là người nhà của tôi, cho dù tôi nhẫn tâm thế nào, cũng không có khả năng ra tay với người nhà mình mà!”
“Được rồi, tôi cho ông!”
Phan Lâm giơ tay lên nói: “Đưa giấy bút cho tôi đi.”
“Nhanh, nhanh đưa cho cậu tal”
Người nhà họ Trang vội vàng kêu lên.
Lúc này có người vội vàng chạy xuống, mang tới giấy bút, để trước mặt Phan Lâm.
Phan Lâm lập tức cầm lấy bút viết, viết lên giấy công pháp tâm pháp khẩu quyết của mình.
Mọi người xung quanh lập tức tiến tới, nhìn chằm chằm tờ giấy, cả đám không ngừng gật đầu, thường phát ra âm thanh thán phục.
“Công pháp này, đúng là tinh diệu!”
“Trời ạ, rốt cuộc thây của Tân Tuấn Minh là ai? Vậy mà nắm giữ công pháp phi phàm như thế?”
“Quá đỉnh!”
“Nhà họ Trang ta có được công pháp này, tất nhiên là thực lực sẽ tăng lên nhiều, đúng là trời bảo vệ nhà họ Trang mài”
Đám người nhà họ Trang vui sướиɠ không thôi, liên tục võ tay.
Trang chủ Trang Đông Quân cũng đứng dậy mà nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Đại khái là mấy phút sau, Phan Lâm dừng lại.
“Xong rồi!”
“Nhanh đưa cho tôi xem!”
Trang Đông Quân vội vàng nói.
Người bên cạnh lập tức mang bằng hai tay tới cho Trang Đông Quân.
Trang Đông Quân cẩn thận xem xét.
Một lát sau, ông ta hài lòng gật đầu: “Những công pháp này của cậu, quả nhiên là tinh diệu! Tân Tuấn Minh, nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu kế thừa của ai?”
“Chuyện này quan trọng không?”
“Xem ra cậu không muốn nói, được, bản trang chủ không hỏi nữa, nhưng mà tôi thấy cậu viết những công pháp này, hình như không tính là đầy đủ, cậu còn một phân chưa viết xong đúng không?”
“Đương nhiên”
“Wì sao không viết đầy đủ hết?”
“Tôi cảm thấy sau khi kén rể kết thúc lại viết tiếp có vẻ thỏa đáng hơn.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Những lời này vang lên, người nhà họ Trang đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.
“Tân Tuân Minh! Đại hội kén rể là Phiêu Nhai Các và sơn trang Huyết Kiểm chúng ta tổ chức đám hỏi, có liên quan gì tới cậu chứ? Vì sao cậu phải đợi đại hội kén rể kết thúc mới viết phần còn lại?”
Một trưởng bối nhà họ Trang trầm giọng hỏi.
Nhưng mà Phan Lâm không nhanh không chậm nói.
“Tôi nghe nói Trang Tuấn Kiệt được các ông sắp xếp lên đài biểu lộ thân thủ trong hội kén rể, tranh thủ đạt được sự ưu ái của người Phiêu Nhai Các, được Phiêu Nhai Các chọn làm đệ tử, truyền thụ công pháp.
Cho nên tôi định lên đài ở đại hội kén rể, lấy được ưu ái của Phiêu Nhai Các, chuẩn bị dẫn hai bọn họ cùng đến Phiêu Nhai Các, trang chủ, tôi nghĩ ông sẽ chấp thuận, đúng không?”
Phan Lâm nói.
Trang Đông Quân nghe thấy thể, còn không rõ ý của Phan Lâm sao? Ngay từ đầu anh đã không tin người nhà họ Trang, dự định mang theo cả nhà Trang Quốc Thiên trốn đi.
Nhưng mà ông ta cũng không từ chối.
Nếu chiếm được toàn bộ công pháp của “Tân Tuấn Minh”
này, như vậy Tần Tuấn Minh cũng không còn giá trị gì, anh ta đi đâu Trang Đông Quân không quan tâm.
“Hóa ra cậu có ý định này, tôi còn tưởng cậu muốn hơn nữa cơ, không thành vấn đề, tôi đồng ý!”
Trang Đông Quân vung tay lên, sảng kɧօáϊ đồng ý.
“Cảm ơn trang chủ, mong trang chủ lập tức sắp xếp xe, tôi dẫn hai bọn họ đi chữa trị vết thương trước, sau đó đưa đến Phiêu Nhai Các.”
Phan Lâm nói.
“Tần Tuấn Minh, cậu lấy đâu ra tự tin, Phiêu Nhai Các nhất định sẽ nhìn trúng cậu trong đại hội như vậy?”
Có người ở bên cạnh hừ một tiếng nói.
“Không nhìn trúng tôi, chẳng lẽ nhìn trúng tên phế vật vô dụng Trang Tuấn Kiệt kia sao?”
Phan Lâm nghiêng đầu nói.
“Cậu…”
Người nọ tức giận, còn muốn nói gì đó nhưng bị Trang Đông Quân ngăn lại rồi.
“Trang Chí Cường, đừng nhiều lời nữa, cậu lập tức đi sắp xếp xe, ngoài ra, đưa Trang Quốc Thiên và Trang Tuấn Phi tới lâu các tĩnh dưỡng, cho bọn họ thuốc chữa thương tốt nhất! Không thể thất lễ, biết không?”
“Dạ, trang chủ!”
Người tên Trang Chí Cường hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Phan Lâm không ở lâu, dẫn theo Trang Quốc Thiên, Trang Tuấn Phi đến lâu các gần đó.
Đợi dàn xếp xong, Phan Lâm liên đóng cửa các lại, châm cứu cho bọn họ.
Một lát sau, cuối cùng hai người cũng khôi phục ý thức, cho dù toàn thân vẫn đau đớn lợi hại, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
“Em trai, chúng ta đang ở đâu thế?”
Trang Tuấn Phi ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.
“Vân đang ở nhà họ Trang, nhưng mà lát nữa em sẽ đưa hai người đi, đừng lo lắng.”
Phan Lâm nói.
“Đưa bọn anh đi? Cũng phải… Chúng ta đã bị lộ, nhà họ Trang đã không còn là nơi chúng ta sống yên ổn, chúng ta còn có thể sống, đã không tệ rồi.”
Trang Tuấn Phi kịp phản ứng, vẻ mặt chua xót và bất đắc dĩ, thở dài một hơi nói.
“Nhưng mà nói đi nói lại, Tuấn Minh, sao con đưa bọn ta rời khỏi từ tay trang chủ được vậy?”
Trang Quốc Thiên vội hỏi.
“Trang chủ không có hứng thú giết hai người, ông ta càng có hứng thú với công pháp khẩu quyết trêи người con hơn, con coi đây là điều kiện, dẫn hai người ra.”
“Vậy kế tiếp con muốn đưa bọn ta đi đâu?”
“Chuyện này không cần hai người để ý, đợi đến đó, hai người sẽ biết.”
Sau khi nói xong, Phan Lâm lại châm cứu lần nữa.
Khí tức của hai người cũng khôi phục một chút, tay chân cũng chậm rãi có thể sử dụng.
Tuy không thể cử động lưu loát, nhưng làm một số động tác đơn giản cũng được.
“Tần Tuấn Minh! Xe đã chuẩn bị xong, khi nào thì xuất phát?”
Lúc này, Trang Chí Cường đi vào, quát Phan Lâm.
Phan Lâm im lặng gật đầu, nghiêm túc nói với hai người: “Hai người cần phải đi!”
“Được!”
Trang Tuấn Phi không nghĩ nhiều, được nâng rời đi.
Trang Quốc Thiên vốn định rời đi, nhưng ông †a giống như nghĩ tới chuyện gì đó, người đứng ở cửa, quay đầu nhìn Phan Lâm.
“Thằng bé có khỏe không?”
Trang Quốc Thiên ngập ngừng một lát, nhỏ giọng hỏi.
Phan Lâm ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng: “Ba nói cái gì?”
“Làm ba mẹ, không có khả năng không biết con trai mình.”
Trang Quốc Thiên cười chua xót, nói một câu lập lờ nước đôi Lúc này Phan Lâm mới hiểu.
Anh khẽ hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: “Ông đi, sẽ nhìn thấy anh ta rồi.”
Vẻ mặt Trang Quốc Thiên bình tĩnh, trong mắt lóe lên ánh sáng, tập tễnh rời khỏi lâu các.
Đợi hai ba con Trang Quốc Thiên rời đi xong, Phan Lâm đi thẳng tới chỗ tiến hành đại hội kén rể.
Mà đợi anh tiến vào trong hội trường lớn đó, đại hội kén rể sớm đã bắt đầu rồi… —————————-