Việc sơ cứu và chữa trị cho Trịnh Tú Lan cũng không làm tốn quá nhiều thời gian của Phan Lâm.
Mặc dù nhìn Trịnh Tú Lan có vẻ chật vật đến mức không chịu nổi, dáng vẻ tóc tai bù xù cũng vô cùng thảm hại, cả người lại toàn những vết thương ghê người, nhưng mà thật may mắn thay, tất cả đều không phải là những vết thương quá mức nghiêm trọng, chỉ có duy nhất hai vết thương có vẻ nghiêm trọng nhất đó chính là xương bắp chân đã bị vỡ vụn và bàn tay máu thịt trộn lẫn như một đống bầy nhầy kia của cô ấy.
Phan Lâm đương nhiên là có thể nhìn ra được đã có chuyện gì xảy ra với Trịnh Tú Lan.
Anh chuyên tâm xử lý vết thương và chữa trị cho Trịnh Tú Lan, mỗi một chút thuốc bôi lên, mỗi một cây châm cắm xuống cũng vô cùng tập trung và cẩn thận.
Chỉ trong chốc lát, mồ hôi của anh đã đầm đìa chảy xuống.
Cùng với những cây châm bạc được đâm rơi xuống của Phan Lâm, Trịnh Tú Lan cũng từ từ tỉnh lại.
Nhìn người đàn ông đang tập trung cao độ ở bên người mình, hốc mắt của Trịnh Tú Lan không khỏi ươn ướt.
Lần đầu tiên cô ấy còn cho rằng chính mình đang nằm mơ, nhưng mà sau khi liên tục xác nhận lại không biết bao nhiêu lần, cô ấy cuối cùng cũng biết được đây là thực không phải là mộng… “Em cho là… Mình sẽ không còn gặp lại được…”
Trịnh Tú Lan cất tiếng, giọng nói khàn đặc, hơi sức không đủ cho nên chỉ có thể đổi lại được một cây nói như thế này.
“Ai làm?”
Phan Lâm vừa chuyên tâm châm cứu vừa bên hỏi.
Trịnh Tú Lan cắn đôi môi không còn một chút sắc hồng nào của chính mình một cái, không nói gì.
“Ai làm?”
Phan Lâm lại hỏi một lần nữa.
“Phan Lâm, đừng hỏi, người kia… Không động vào được…”
Trịnh Tú Lan thấp giọng trả lời.
“Chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc là do ai làm là được!”
Phan Lâm lặp lại lần thứ ba.
Trịnh Tú Lan nghe xong thì lại nhắm mắt lại, lựa chọn yên lặng.
—————————-