Sở đại sư là một người đàn ông trung niên với mái tóc trắng và vẻ mặt uy nghiêm.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, mặc áo dài mây đen, sắc mặt không giận tự uy, đôi lông mày thẳng, thoạt nhìn rất có phong phạm đại sư.
Mấy đệ tử đi theo phía sau ông ta cũng đều là người có vóc dáng cường tráng.
Vết chai ở đôi tay của mỗi người đều vô cùng dày.
“Cậu Nông, tôi tới để bàn bạc về chuyện đại hội đấu võ.”
Vừa vào phòng, Sở đại sư đã trực tiếp mở miệng.
Nhưng mới nói được một nửa, ông ta đã dừng lại, ánh mắt đảo xung quanh, đôi mày nhíu chặt lại khi nhìn thấy ba bóng người nằm trêи đất.
“Sở đại sư, ông tới thật đúng lúc! Mời ông nhanh chóng giải quyết người này giúp tôi, chỉ cần ông có thể giúp tôi thu phục anh ta, thì toàn bộ chuyện đại hội đấu võ, tôi đều sẽ đồng ý với ông hết.”
Nông Hào đứng bật dậy, quát lớn.
“Người này là ai?”
“Người tới gây sự!”
“Gây sự? Là ai to gan như vậy, dám giêu võ dương oai trước mặt cậu Nông?”
Trong lòng Sở đại sư nghi ngờ, nhưng ông ta cũng không ngu ngốc.
Một sự tồn tại mà ngay cả Nông Hào cũng khó giải quyết, vậy chắc chắn không phải là hạng người bình thường.
Nhưng ông ta cũng không sợ.
Bởi vì sức mạnh sau lưng ông ta còn khủng khϊế͙p͙ hơn thế.
Đó chính là sự tôn tại mà ngay cả nhà họ Nông cũng không dám chọc vào.
Chính vì như vậy, nên khi Sở đại sư tỏ ý muốn tổ chức một đại hội đấu võ long trọng, để chiêu mộ thành viên mới cho tông phái của mình, nhà họ Nông đã lập tức phái cậu Nông đích thân tới bàn bạc việc này với Sở đại sư, thậm chí còn dự tính đưa ông ta về Bồ Thành.
Nếu không phải vì Sở đại sư tạm thời có việc, nên không thể cùng nhau tới đây, nếu không chuyện đại hội đấu võ đã được giải quyết rồi.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên xe của Nông Hào mới đâm vào đuôi xe của Lý Ái Vân trêи đường cao tốc.
Sở đại sư đánh giá Phan Lâm, nhưng đối phương đang đưa lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể rướn cổ và đi về phía Phan Lâm.
“Nhóc con, thân thủ của anh quả thực rất tốt, tôi thừa nhận mình đã xem thường anh, nhưng cho dù là vậy thì đã sao? Anh cho rằng bên cạnh bản công tử thiếu người luyện võ chắc? Hôm nay anh cũng xem như xui xẻo, tông sư võ đạo nổi tiếng trong nước Sở đại sư muốn tới nơi này của tôi làm khách.
Trước mặt Sở đại sư, anh có khác gì ruồi bọ trong đống rác, đập phát là chết luôn! Nếu anh thức thời thì bây giờ lập tức quỳ xuống, tự vả vào mặt mình mấy cái, sau đó sủa ba tiếng giống chó.
Nếu anh làm vậy, tôi có thể đảm bảo anh vẫn còn cái mạng để sống.
Còn nếu không làm… vậy đợi lát nữa Sở đại sư ra tay, sợ là kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm đấy!”
Nông Hào tự châm một điếu thuốc, nói với giọng lạnh như băng.
“Ô? Tôi sẽ có kết cục thê thảm gì cơ?”
Phan Lâm bình tình hỏi.
“Tôi sẽ kêu Sở đại sư đánh gãy tay chân anh, sau đó mời bác sĩ có y thuật giỏi nhất tới mổ
—————————-