Khả năng dùng kiếm của Kiếm Vương rất cao siêu, tuy đang dùng kiếm gỗ, nhưng từng chiêu thức đều cực kỳ thành thạo.
Nhìn thấy Phan Lâm dùng Ưng Quốc Hải đe dọa ông ta, tự nhiên lập tức thu tay lại, để kiếm về bên tay.
Ông ta cũng không dám làm Ưng Thanh Hải bị thương.
Nhưng ông ta cũng không thể để Ưng Thanh Hải trở thành người có thể uy hϊế͙p͙ mình, bị Phan Lâm lợi dụng.
“Ưng Thanh Hải, giảm bớt khí lực!”
Lúc này, Kiếm Vương khẽ quát lên.
Ưng Thanh Hải lập tức làm theo.
Kiếm Vương nắm lấy cơ hội, lập tức tạo lực.
“Bốp!”
Cơ thể Phan Lâm không hiểu sao bỗng dưng lại bị một luông lực lớn tác động lên gây chấn động.
Cơ thể anh đột nhiên run lên, khóe miệng phun ra ít máu tươi.
“Cách Sơn Đả Ngưu?”
Có người thất thanh hô lên.
Ưng Thanh Hải cũng hơi ngạc nhiên, một lát sau mới phản ứng lại được.
Nhưng cái tay đang nắm chặt lấy cánh tay của anh ta vậy mà vẫn chưa buông ra, ngược lại còn tiếp tục túm lấy cơ thể anh ta, mạnh mẽ dùng anh ta đánh vê phía Kiếm Vương.
“Đúng là không được dạy dỗ tử tế!”
Kiếm Vương hừ lạnh, lấy kiếm chắn, sau đó lại là một chiêu “Cách Sơn Đả Ngưu”
, xuôi theo thân người của Ưng Thanh Hải đánh về phía Phan Lâm.
“Ứm..”
Cơ thể Phan Lâm lại run lên mạnh mẽ, có chút không chống đỡ nổi nữa.
Nhưng anh cũng không dê dàng từ bỏ như vậy, tiếp tục túm lấy cơ thể Ứng Thanh Hải đánh về phía đó.
Một đòn! Hai đòn! Ba đòn! Bởi vì còn Ưng Thanh Hải ở phía đó, Kiếm Vương cũng không thể ra tay được với Phan Lâm, chỉ có thể dùng chiêu “Cách Sơn Đả Ngưu”
tấn công anh mà thôi.
—————————-