Cậu chủ Vân không hê nghĩ đến thần y Lâm sẽ bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi Kiều Huyền Du.
Hơn nữa còn phải quay lại.
Anh muốn ép chết cậu ta sao? Nếu như video mình quỳ xuống bị truyên khắp trường học, vậy không phải cả đời này mình không thể ngóc đầu lên được sao? Sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ trường đại học Sư phạm thậm chí là tất cả người Yến Kinh sao? “Thà chết vinh còn hơn sống nhục.
Bác sĩ Lâm, anh quá đáng lắm rồi.”
Cậu chủ Vân tức giận, đập bàn hét lên.
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục? Cậu có tư cách gì mà dùng thành ngữ này chứ?”
Phan Lâm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, khi cậu bắt nạt em gái tôi, làm nhục nó, sao cậu lại không nghĩ đến câu này? Khi cậu bắt nạt xúc phạm những học sinh khác, sao cậu lại không nói câu này? Bây giờ đến lượt cậu thì lại làm ra vẻ lãm liệt hùng hồn như vậy, cậu không thấy buồn nôn sao?”
“Anh…”
Cậu chủ Vân thở dốc.
“Nghe đây, hoặc là cậu tự quỳ xuống xin lỗi em gái tôi, hoặc là… tôi đến giúp cậu quỳ.”
Phan Lâm híp mắt lạnh lùng nói.
Cậu chủ Vân nín thở, há hốc miệng không biết phải làm gì.
Nếu như bác sĩ Lâm mà ra tay, vậy chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là quỳ thôi đâu.
Làm sao đây? Bây giờ nên làm sao đây? Không quỳ? Đối đầu với bác sĩ Lâm, vậy thì không phải tìm chết sao? Nhưng nếu quỳ xuống thì sau này còn có thể ngẩng đầu nhìn mặt ai được nữa chứ.
Cậu chủ Vân vô cùng rối rắm, hai chân không ngừng dao động.
Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn không chịu được áp lực của bác sĩ Lâm, cắn răng, đau khổ quỳ xuống đất.
“Bịch.”
Âm thanh quỳ xuống, khiến mọi người có mặt ở hiện trường vô cùng kinh ngạc.
—————————-