Thần Y Ở Rể

Chương 1871: Chương 1871: Đao Thần






Một tiếng kêu này, anh nhìn ra đại lộ của làng chài, anh một cô gái mặc thường phục đẩy một chiếc xe lăn đi về phía bên này.

Ngồi trên xe lăn là một cụ già, mái tóc bạc trắng, ông cụ gây như khúc gỗ, khuôn mặt hốc hác, hơi thở yếu ớt từng nhịp, trông rất ốm yếu.

"Bố?" Người đàn ông râu quai nón hét lên rồi vội vàng chạy tới: "Sao bố lại ra đây?" "Nếu ta không xuất hiện sợ là con sẽ chết trong tay người khác.

Thường xuyên bảo con luyện công, con lại cả ngày không luyện.

Chỉ biết ăn uống vui chơi, lãng phí thời gian và tuổi tác, con thậm chí bị đánh bại bởi một đứa em trai nhỏ tuổi thế này này.

Con còn mặt mũi nào mà tự xưng là hậu nhân của Chiêm Nhất Đao ta?" Ông lão hừ lạnh.

"Chiêm Nhất Đao?" Phan Lâm cũng giật mình, bỗng nhiên anh dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: "Ngài chính là Đao Thần huyền thoại, Chiêm Nhất Đao?" “Là ta”

Ông lão ngồi trên xe lăn gật đầu.

Phan Lâm kinh ngạc.

Xem xét ông lão, anh không khỏi cảm khái: "Không ngờ Đao Thần nổi tiếng thật sự về già uy lại bị giảm xuống vì ngôi xe lăn.

Thật sự là một cái trác tuyệt anh hùng.

Cái tên Chiêm Nhất Đao, thực ra anh đã từng nghe qua khi còn rất nhỏ.

Khi đó, Chiêm Nhất Đao chính là đại anh hùng hào kiệt uy danh vang dội nhất Yến Kinh.

Một người, một kiếm, thách thức toàn bộ cao thủ siêu cường ở Yến kinh, trong ba ngày, không biết có bao nhiêu cao thủ siêu cường xuất hiện, cũng không bắt được đòn của Chiêm Nhất Đao, thậm chí có một sỗ cường giả ẩn thân ra tay, nhưng họ vẫn không khuất phục được Chiêm Nhất Đao.

Yến Kinh có bao nhiêu quần hùng đều bị ông ãy đánh chết.

Ba ngày sau, Chiêm Nhất Đao thất vọng rời khỏi Yến Kinh, rời khỏi nơi vang danh Đao Thần Truyền Thuyết.

Sau này nghe nói ông ấy đi Bắc Hải, tìm Bắc Hải Kiếm Thần.

Có người nói rằng ông đến Nam Sơn tranh tài với Cửu Trùng Thiên.

Một đao khai thiên.

Một đao liệt địa.

Một đao phá núi.

Một đao đoạn biển.

Tuy nhiên, tất cả đều chỉ là tin đồn, chính xác thì Đao Thần đã đi đâu, tiến bộ đến đâu thì vẫn là một ẩn số.

Mọi người chỉ biết rằng đây là một sự tôn tại giống như thân thánh.

Tuy nhiên, Phan Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trong truyền thuyết này lại tình cờ gặp ở một làng chài nhỏ xa xôi như vậy.

“Tôi không dám nhận mình là anh hùng, tôi chỉ là một con chó chết bị người khác đuổi theo chặn đường mà thôi! Anh bạn đã nói quá rồi: Chiêm Nhất Đao bình tĩnh nói.

“Cùng đường mạt lộ?" "Anh bạn nhỏ, quả thực không dám giấu giếm anh, người của anh bị bắt cóc, con trai tôi hơn phân nửa không biết gì.

Đều là do đám này ngư dân gây nên, lão phu mấy năm trước gặp tai nạn ở nơi này, nhân tiện ở đây dưỡng thương, cùng với con trai ở tạm thời trú ẩn, con trai tôi trong lúc rảnh rỗi thường sẽ dạy cho thôn dân một chút công phu quyên cước, đổi được một chút đồ ăn đạm bạc, không nghĩ tới đám thôn dân này đều là loại tham tài hiếu chiến, bọn họ không ngừng cho con trai tôi dùng mỹ tửu mỹ thực, để con trai tôi ra mặt vì bọn họ giải quyết một chút việc phiên toái, lân này bắt cóc doạ dẫm các người, bọn họ cũng là ỷ vào con trai tôi có võ công, con trai tôi mỗi ngày bị bọn họ rót rượu say khướt, cứ thế phân biệt không rõ đúng sai, lần này đắc tội với các vị, là lão phu quản giáo không nghiêm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.