“Anh Lâm?”
Đám người trong phòng mờ mịt, đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Lâm nào cơ? Giám đốc Văn, chỗ này của chúng tôi không có anh Lâm nào đâu.”
Đạo diễn Ngọc nhíu mày nói.
“Không đúng a, vừa nãy rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy anh Lâm vào căn phòng này mà, sao anh ấy lại không ở đây?”
Vũ Hưng Văn khó hiểu nói.
“Lẽ nào là anh rể của Lý Cẩm vừa đến lúc nãy?”
Chủ nhiệm Lâm đứng bên cạnh nói nhỏ với đạo diễn Ngọc.
“Thối lắm, không phải các ông nói đấy là tên vô dụng chuyên ăn bám, chơi bời lêu lống sao? Kẻ vô dụng như vậy sao có thể lọt vào mắt giám đốc Văn được chứ? Không nào nào!”
Đạo diễn Ngọc uất giận nói.
Chủ nhiệm Lâm không lên tiếng.
“Mọi người đang nói cái gì?”
Vũ Hưng Văn tò mò hỏi.
“À, không có gì, không có gì…’ Đạo diễn Ngọc xua tay, cười nói: “Giám đốc Văn, Nếu đã không tìm được anh Lâm kia thì chúng ta ngồi xuống uống một ly đi, ở đây có hai người mới, vẫn đang đợi anh đào tạo đấy!”
Đạo diễn Ngọc sâu xa nói.
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.
Vũ Hưng Văn nghe thấy, nhìn thấy Chu Viên Vân đang đỏ bừng mặt và Thái Oánh đang nhìn lại đây, nhíu mày: “Hai người họ…chắc vẫn đang là học sinh đúng không?”
“Không phải đâu? Học sinh tay trong.”
Tổng giám đốc Đạt bụng phệ ở bên cạnh đi lên, cười hèn hạ nói.
“Như này không tốt cho lắm?”
Mặc dù Vũ Hưng Văn cũng là một tên háo sắc, nắm rõ chuyện tình trong giới giải trí nhưng anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt đâu là giới hạn của mình.
Hơn nữa độ tuổi của những cô gái này cũng gần với con gái anh, làm sao anh có thể xuống tay được? “Sao vậy? Giám đốc Văn còn lo lắng điều gì sao?”
Đạo diễn Ngọc cười nói.
“Đạo diễn Ngọc, tích đức đi.”
Vũ Hưng Văn lạnh nhạt nói, rôi nói với Chu Viên Vân và Thái Oánh: “Hai cô còn ít tuổi, chưa biết sự đáng sợ của bên ngoài, mau đi về đi, nếu chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà làm bậy, sau này có hối
—————————-