Cả người Bích Trân choáng váng.
Các khách mời càng cảm thấy bất ngờ.
Dương Hồng Vũ như vậy cũng quá trực tiếp rồi? Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy thoải mái.
Cái kia dù sao cũng là Lạc Linh Huyết, vật báu vô giá khiến vô số người thèm thuồng, Dương Hồng Vũ tất nhiên cũng muốn rồi.
Nhưng Dương Hồng Vũ cũng thật không nể mặt! Một đóa hoa tuyệt mệnh đối với nhà họ Dương mà nói tuyệt đối tính không là cái gì, Dương Hồng Vũ cho dù là đưa ra ngoài một trăm đóa cũng không có gì không cam tâm.
Nhưng một đóa hoa tuyệt mệnh này đối với Diêu Kỳ lão mà nói là bảo vật vô giá, là thuốc cứu mạng.
Trong lúc cấp thiết này còn đòi Diêu Kỳ cốc giao ra Lạc Linh Huyết mới cứu người, quả thực chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi củal Bích Trân sững sờ tại chỗ, nửa ngày không tìm lại được giọng nói của mình.
“Cô gái, cô cảm thấy đề nghị này của tôi như thế nào?”
Dương Hồng Vũ liếc nhìn cô ta, mở miệng hỏi.
“Việc này…”
Bích Trân không biết phải nói tiếp như thế nào.
An Viện đứng ngôi không yên, hung hăng đứng dậy tức giận chỉ trích: “Ngài Dương, sao ông có thể nào như thế? Lúc trước ông mắc phải quái bệnh, là sư phụ tôi chữa khỏi cho ông, lúc ấy sư phụ tôi một chút thù lao cũng không lấy của các người, bây giờ sư phụ tôi bị bệnh, chúng tôi chỉ là đến xin một đóa hoa tuyệt mệnh, ông lại ép chúng tôi dùng Lạc Linh Huyết đến trao đổi, ông không cảm thấy như vậy hơi quá đáng sao?”
Lời này vừa nói ra, không ít người biển sắc.
“Càn rỡ!”
Quản gia quát.
“Con nhóc, nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao? Câm miệng cho tôi! Có tin Dương vân Thu tôi tát vỡ miệng cô không?”
Dương Vân Thu cũng hung hăng đứng dậy, lớn tiếng chửi lên.
“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi!”
An Viện cắn răng nói.
“Mày…con nhóc! Mày muốn chết rồi!”
Dương Vân Thu tức giận đến dậm chân, cũng mặc kệ những người khác, muốn xông lên đánh nhau.
“Vân Thu, không được làm ẩu!”
Lúc này, Dương Mạc Phi bên cạnh khẽ quát một tiếng.
Dương Vân Thu khẽ giật mình, cứng ngắc cả người.
“Anh hai…”
“Ba còn đang ở đây, sao có thể cho phép em càn rỡ? Em muốn làm cho tất cả khách khứa chế giễu sao?”
Dương Mạc Phi uy nghiêm nói.
Dương Vân Thu tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta không dám xằng bậy nữa.
Dương Mạc Phi đi tới, đứng trước mặt An Viện.
Vẻ mặt An Viện hoang mang, không biết Dương Mạc Phi muốn làm gì.
Một giây sau.
Chát! Một cái thanh âm bạt tai thanh thúy vang lên.
An Viện thiếu chút nữa từ trêи ghế ngã sấp xuống đất.
Cô ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng lên, bối rối một lát, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn Dương Mạc Phi, run giọng nói: “Anh… thế nhưng anh đánh tôi?”
—————————-