Thắng? Đội trưởng đội thẩm phán cau mày nhìn Phan Lâm từ trên xuống dưới.
Anh ta có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Phan Lâm không còn khả năng chiến đấu nữa.
Thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt.
Mức độ này tuyệt đối không thể tiếp tục chiến đấu được.
Vậy mà bác sĩ Lâm còn nói như vậy...
Chẳng lẽ, anh điên rồi à? Đội trưởng đội thẩm phán lắc đầu: “Bác sĩ Lâm, mày nhìn rõ tình hình thực tế đi! Mày đã thua rồi.
Thật ra, tao rất mong sẽ có vài người như mày tham gia đại hội nhưng tiếc là mày đã tự hại chính bản thân mày.
Nhờ có tài năng bẩm sinh nên mày đã đạt được rất nhiêu thành công nhưng cũng chính vì tài năng đó mà mày đã đánh mất chính mình, làm ra một hành động ngu ngốc đến vậy.”
Nói xong, đội trưởng đội thẩm phám lại lấy đao ra định chặt đầu Phan Lâm.
Vốn dĩ hắn ta muốn cho Phan Lâm cơ hội tự sát, để anh còn chút danh dự cuối cùng nhưng Phan Lâm lại ngoan cố như vậy.
Nếu đã thế, gã ta không cần phải khách sáo.
Giơ đao lên.
Ánh sáng của lưỡi dao sắc như cắt xuyên màn đêm.
Nhưng ngay khi đội trưởng đội thẩm phán đang định đâm đao xuống...
“A." Cơ thể hắn ta chợt run lên, sau đó bụm ngực thật mạnh, lảo đảo lui vê sau hai bước, không cầm đao nổi nữa nên đao rơi xuống đất.
“Cái gì?" “Đội trưởng.”
Những người còn lại của đội thẩm phán ngạc nhiên vội vã lao vê phía trước đỡ lấy đội trưởng.
Nhưng lại nghe một tiếng “phụt”
, đội trưởng đội thẩm phán nôn ra một ngụm máu đen.
Mọi người biến sắc.
“Đội trưởng...
Trúng độc à?”
“Đội trưởng của chúng ta bị trúng độc rôi?”
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ bác sĩ Lâm đã làm?”
Mọi người tức giận nhìn Phan Lâm.
Có người xông tới cầm đao ép Phan Lâm đưa thuốc giải.
Nhưng cùng lúc đó...
Phụt! Phụt! Phụt...
Đám thẩm phán cũng lần lượt nôn ra máu, cơ thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, bị thương do trúng độc.
Thậm chí người bị nặng còn không thể đứng vững, khuyu chân xuống đất.
Kéo theo rất nhiều tiếng ho.
“Chuyện gì vậy?”
Phó bang chủ Phong Nghiêm Tăng ngơ ngác.
Ông ta chạy lại luống cuống nhìn mọi người: “Mọi người, mọi người...
Chuyện...
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giết bác sĩ Lâm nhanh lên...
Tuy nhiên tình trạng của đội thẩm phán càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn không có sức để nói.
Chỉ có mình đội trưởng đội thẩm phán là kịp ngồi xếp bằng, cố gắng hết sức kiềm chế chất độc đang sôi trào trong ngực mình.
Nhưng hiệu quả không đáng kể.