“Con gái!”
Nhìn thấy Lý Ái Vân loạng choạng, Hứa Ngọc Thanh vội vàng ôm lấy cô.
“Mẹ, con không sao..”
Lý Ái Vân gượng cười nhìn Triệu Quốc Cường.
Dự án hôm nay có thể nói là rất quan trọng đối với Lý Ái Vân, một thời gian trước đã xảy ra chuyện làm cho nhiều việc ở Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan đã bị buộc phải dừng lại, một số nhà đầu tư cũng vì việc này mà rút vốn.
Nếu không phải là nhờ Tập Đoàn Dương Hoa dùng một số tiền lớn để giúp tập đoàn của cô chống đỡ thì e rằng Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan đã sụp đổ rồi.
Vì vậy, Lý Ái Vân quyết định làm tốt dự án này của Tập Đoàn Dương Hoa.
Dốc hất tất cả, không tiếc bất cứ thứ gì.
Cho nên dù hương thế của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cô vẫn vùi đầu vào làm dự án này.
Mà dự án này là do Hàn Long giao cho Triệu Quốc Cường xử lý, dù sao Hàn Long cũng chỉ còn thiếu nước phân thân ra, Tập Đoàn Dương Hoa quá lớn, những việc Hàn Long phải xử lý hàng ngày đã gân như chiếm hết thời gian ăn ngủ của ông ta.
Nhưng e rằng không ai có thể nghĩ rằng Triệu Quốc Cường lại dám lấy dự án này ra để uy hϊế͙p͙ cô.
Phải biết rằng, toàn bộ người Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa đang có hứng thú với Lý Ái Vân.
Nếu không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, tại sao Triệu Quốc Cường lại vì chuyện vặt vãnh này mà lại làm căng với Lý Ái Vân? Anh ta không sợ chủ tịch Lâm khiển trách xuông sao? Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Tuy nhiên, Lý Ái Vân hoàn toàn không xem xét đến những điều này chút nào.
Triệu Quốc Cường cũng có tính toán của riêng mình.
Hứa Ngọc Thanh sắp nổ tung, trợn to hai mắt, tức giận đến nỗi dựng đứng lông mao, quát: “Các người nói cái gì vậy? Muốn con gái tôi đánh giày cho con mụ hôi thối này? Nằm mơ!”
“Bà già kia, bà nói cái gì hả?”
Thu Minh cũng mắng.
“Chủ tịch Vân, đây là tư chất của một người mẹ?”
Triệu Quốc Cường trực tiếp vung tay, tức giận nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta đừng nói đến dự án này nữa! Tạm biệt”
Nói xong anh ta liên muốn rời đi.
“Chúng ta chờ thư luật sư, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!”
Thu Minh gào thét.
“Chờ thì chờ, bà đây sợ sao!”
Hứa Ngọc Thanh không cam lòng yếu thế nói.
Mọi người chửi bới, họ muốn bỏ đi.
Nhưng vào lúc này, Lý Ái Vân đột nhiên lên tiếng.
“Giám đốc Cường, cô Thu Minh, chờ một chút!”
Lời vừa dứt, người vừa đi tới cửa liên dừng lại.
—————————-