“Chưa chắc có thể đàm phán thành công!" Phan Lâm lại nói một câu như vậy.
Nhưng theo Lý Ái Vân, có được hay không là một chuyện khác, có đi hay không, lại là một chuyện khác.
Cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Ái Vân, Phan Lâm đồng ý.
Thư ký mới của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan là Vương Vũ lái chiếc xe màu đỏ của Lý Ái Vân đến cửa học viện Phái Nam Y.
Xe BMW lúc trước đã bán.
Sau khi Lý Ái Vân tỉnh lại, phát hiện tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan gần như tới ranh giới đóng cửa, may mà có người của Hàn Long để ý công ty, nếu không thì công ty đã sớm không duy trì được.
Bởi vì Lý Ái Vân gặp chuyện không may xong, rất nhiêu đơn đặt hàng lúc trước không giao, công ty không chỉ lỗ một khoản tiền lớn, thậm chí còn phải trả tiên hợp đồng vì thất hẹn.
Vì trả những khoản nợ này, Lý Ái Vân không thể không bán của cải để lấy chút tiền mặt.
Tình trạng công ty càng ngày càng tệ, rất nhiều nhân viên trong công ty đều lựa chọn xin nghỉ việc, thậm chí ngay cả thư ký lúc trước cũng không ngoại lệ.
Thư ký tên Vương Vũ này là mới tới, vừa mới học xong đại học, bởi vậy yêu câu không cao, tiên lương chừng hơn mười triệu, cho nên mới được Lý Ái Vân tuyển.
Nhưng thư ký Vương Vũ này cũng có mục đích.
Tuy tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan sắp tới tình trạng đóng cửa phá sản, nhưng nó và Dương Hoa có quan hệ thân thiết.
Vương Vũ nằm mơ cũng muốn tiến vào Dương Hoa làm việc, nhưng cô ta phỏng vấn mấy lần đều bị từ chối, rơi vào đường cùng chỉ có thể tới tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan thực tập, cô ta nghe nói tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan có quan hệ không tệ với Dương Hoa, cô ta đợi một ngày có thể thông qua công ty này tiến vào Dương Hoa.
“Anh Lâm, chào anh.”
Vương Vũ xuống xe, mỉm cười nói với Phan Lâm.
Cô ta từng nghe nói tới Phan Lâm rồi.
Biết người nọ ở rể nhà họ Lý, là một phế vật ăn bám, thậm chí là vua của những chiếc sừng, người người ở Giang Thành đều biết.
Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn duy trì mỉm cười và cung kính.
Bởi vì cho dù người này thảm tới mấy, nhưng anh vẫn là người đàn ông của chủ tịch nhà mình.
“Xin chào!”
Phan Lâm gật đầu, trực tiếp lên xe.
Vương Vũ lập tức khởi động ô tô.
“Đi thẳng tới sơn trang Thạch Thành đi."
Phan Lâm đóng cửa kính xe, bình tĩnh nói.
Vương Vũ ngẩn ra, mỉm cười nói: “Anh Lâm, vừa rồi chủ tịch Vân đã nói trong điện thoại rồi, muốn tôi dẫn anh đi mua một bộ quần áo có thể diện.”
“Thể diện sao?”
Phan Lâm nghi ngờ nhìn cô ta một cái: “Toàn thân tôi...
Còn chưa đủ thể diện sao?”
“À...
Anh Lâm, bộ âu phục này của anh hẳn là âu phục vương tử bóng đêm làm nhái bản số lượng có hạn đúng không? Tuy bộ âu phục vương tử bóng đêm được đánh giá cao, nhưng bộ âu phục vương tử bóng đêm chân chính có giá một trăm linh năm tỷ, bộ này của anh...
Nếu đến bữa tiệc, e rằng sẽ để lại ấn tượng xấu...”
Vương Vũ chân chừ một lát, không nhịn được nói.
Bản nhái sao? Phan Lâm khẽ cau mày, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Cô mặc kệ đi, đi thẳng tới sơn trang!”