Thần Y Ở Rể

Chương 2087: Chương 2087: Dung nham địa ngục nóng chảy




Không ai ngờ rằng Phan Lâm lại có thể đồng ý. Vô số ánh mắt nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt hết sức kinh ngạc

Thánh Nữ cũng cảm thấy ngạc nhiên, Minh Dương cũng nhìn Phan Lâm từ trên xuống dưới với ánh mắt có chút tò mò.

Về phía Nguyễn Ngạn Ninh, khuôn mặt anh ta đã đờ đẫn từ lâu.

Anh ta không ngờ rằng Phan Lâm sẽ trả lời như vậy.

Phải biết rằng, dung nham nóng chảy từ miệng núi lửa này không giống như bình thường! Đây là một ngọn núi lửa đang hoạt động.

Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả đang ở đây, bất cứ khi nào núi lửa sắp phun trào thì Thần Hỏa Tôn Giả sẽ nhảy xuống miệng núi lửa và dùng nhiệt độ bên trong để tu luyện, đến khi nhiệt độ của dung nham nóng chảy dần hạ xuống khi đó núi lửa buộc phải ngừng hoạt động.

Lúc này núi lửa đang hoạt động trở lại, nhiệt độ nóng chảy của dung nham bên trong không phải từ chín trăm đến một nghìn hai trăm độ, mà là tăng lên tới một nghìn bốn trăm độ và rất có thể sẽ tăng lên khoảng một nghìn năm trăm độ.

Với nhiệt độ này... làm tan chảy một người không khác gì làm bay hơi một giọt nước, chỉ là chuyện thoáng qua mà thôi.

Mặc dù Nguyễn Ngạn Ninh đã tu luyện các bài công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả trong nhiều năm và có kỹ năng tuyệt vời, nhưng việc nhảy vào trong là chuyện không hề thoải mái cho anh ta.

Phan Lâm thực sự dâm đồng ý sao?

Anh ấy đồng ý làm việc vượt qua khả năng của mình thì chắc hẳn có phương pháp gì đặc biệt?

Trong lúc này không ai có thể đoán chính xác được.

“Hừm, tôi không tin anh thật sự có thể chịu được nhiệt độ như vật!” Nguyễn Ngạn Ninh không phục.

“Chúng ta bắt đầu đi” Phan Lâm nói hàm ý: “Trước tiên nói về quy tắc”

“Cùng nhảy vào dung nham nóng chảy xem ai chịu nhiệt tốt hơn! Ai lên trước sẽ thua! Nếu ai chết trong đó thì chính người đó gánh hậu quả!” Nguyễn Ngạn Ninh lạnh lùng nói.

“Đây là điều đương nhiên!”

Phan Lâm nói xong liền nhảy thẳng vào miệng núi lửa mà bên dưới là dung nham đang nóng chảy. Nguyễn Ngạn Ninh âm thầm nuốt nước bọt sau đó cũng nhảy xuống.

Những người khác tụ tập xung quanh miệng núi lửa quan sát hai người họ.

Thánh Nữ cũng đến gần. “Hãy để Thánh Nữ đại nhân làm trọng tài!” Phan Lâm hét lên. “Được rồi!”

Thánh tử gật đầu, bình tĩnh nói: “Hai người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chờ một chút, tôi hi vọng có thể chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ, sau một lát nữa thì quần áo chắc chắn bị cháy hết, người trần như nhộng thì thật khó coi” Phan Lâm nói.

“Đừng lo lắng, đã chuẩn bị cho các người rồi” Thánh Nữ dửng dưng nói.

Người bên cạnh lập tức nhảy xuống, đem hai bộ quần áo sạch sẽ đặt ở phía xa xa.

Phan Lâm gật đầu: “Như vậy được rồi”

“Còn anh thì sao?” Thánh Nữ nhìn Nguyễn Ngạn Ninh.

“Tôi cũng không sao!” Nguyễn Ngạn Ninh ậm ừ nói.

Một khi đã như vậy, vậy tôi tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu! Hai người tiến vào trong!” Thánh Nữ hét lớn.

Nguyễn Ngạn Ninh liếc nhìn Phan Lâm, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích, sau đó nhảy thẳng vào trong dung nham nóng chảy.

Ào!

Dung nham bắn ra từng đợt nóng bỏng, và Nguyễn Ngạn Ninh cũng nhanh chóng chìm vào bên trong và biến mất.

“Bác sĩ Lâm, anh còn không mau đi xuống sao?” Thánh Nữ quát lớn.

Phan Lâm thở ra một hơi sau đó hai chân cùng nhảy vào. Trái tim của Trương Thất Dạ như bị bóp nghẹt. Mọi người xung quanh cũng đang chú ý.

Phù phù!

Thân hình của Phan Lâm cũng tiến vào trong đó, nhưng cũng không thấy bóng dáng đầu.

“Đã hẹn giờ chưa?”

Thánh Nữ quay đầu lại hỏi.

“Thời gian đã bắt đầu!” Người đứng bên cạnh nói.

“Được rồi! Chờ một chút” Thánh Nữ bình tĩnh nói: “Tôi đoán có thể trong vài phút nữa, tên họ Phan kia sẽ không thể chịu nổi mà ngoi lên sớm thôi! Đến lúc đó chúng ta sẽ xử lý anh ta theo quy định của đảo Thần Hỏa!”.

“Vâng Thánh Nữ đại nhân!”

“Đại nhà, theo như tôi thấy, tên họ Phan kia có thể đã bị hòa tan ở trong đó rồi!” Có người cười nói.

“Đúng rồi, người đó không hiểu thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa và không thể đồng đồng bộ nhiệt độ cơ thể con người với nhiệt độ của dung nham nóng chảy. Anh ta sẽ chỉ bị sức nóng của dung nham nóng chảy này nuốt chửng, nói không chừng bây giờ anh ta đã chết rồi!”

“Ha ha ha ha.”

Người của đảo Thần Hỏa cười thành tiếng.

Nhưng Thánh Nữ không nói lời nào, bình tĩnh hạ ánh mắt nhìn dung nham nóng chảy sủi bọt và yên lặng chờ đợi.

Thấy Thánh Nữ không nói lời nào, những người khác cũng không dám nói nữa. Đôi mắt của Trương Thất Dạ dần dần đỏ lên, nhìn chằm chằm vào dung nham nóng chảy.

“Mau ra ngoài đi... Mau ra ngoài... Miệng của anh ta không ngừng lầm bầm, anh ta không biết là đang mong chờ Phan Lâm còn sống sót đi ra, hay là hy vọng Nguyễn Ngạn Ninh sẽ đi ra sớm hơn.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Dung nham nóng chảy nóng vẫn như trước không có gì thay đổi.

Cứ như thế mà mười phút đã trôi qua!

Mọi người liên tục xem thời gian và nhìn dung nham nóng chảy, hơi thở của họ đều đồng đặc lại.

Lúc này đối với người của đảo Thần Hỏa mà nói là khoảng thời gian rất dài đã trôi qua.

Phải biết rằng, những người xung quanh đảo Thần Hỏa này đã nhảy xuống dung nham nóng chảy và ở lại nhiều nhất là hai hoặc ba phút. Máu thịt của họ không phải là thiên thạch hay kim cương. Sở dĩ bọn họ không biết được làm thế nào mà hoàn toàn dựa vào kỹ năng và sức khỏe, một khi đã kiệt sức thì vẫn sẽ bị hòa tan trong dung nham nóng chảy và chết thôi.

Nhưng Nguyễn Ngạn Ninh thực sự đã kiên trì trong mười phút mà chưa lên bờ. “Thật kinh khủng!”

Có người không chịu đựng được mà thở dài.

Nhưng mà đúng lúc này.

Am!

Dung nham nóng chảy đột nhiên bắn ra thành sóng, sau đó một người đàn ông cả người trần trụi với làn da đỏ tươi lao ra khỏi dung nham nóng chảy và trực tiếp rơi xuống bậc đá núi lửa bên cạnh dung nham nóng chảy và không ngừng lăn lộn kêu gào.

Sau một thời gian dài lăn lộn như vậy, thì anh ta cũng bình tĩnh trở lại, anh ta thở hổn hển từng tiếng một, tóc tai bị thiêu cháy, trên người cũng có không ít chỗ bị bỏng, thoạt nhìn thấy vô cùng thảm hại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn còn sống.

Những người dân xung quanh trên đảo Thần Hỏa đã vô cùng thích thú khi chứng kiến cảnh này.

“Đã thắng!”

“Bác sĩ Lâm kia còn chưa có động tĩnh thì chắc là đã chết trong dung nham nóng chảy rồi!” “Người chiến thắng là anh Trình!”

Đám đông hô vang.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.