“Bố!”
Kiêu Nam Phương kêu gào thảm thiết, cả người tuyệt vọng đến cực điểm.
Kiều Khánh Tùng năm chặt quả đấm, khuôn mặt già nua oán hận.
Đường đường là người nhà Kiều, lại đang ở trong nhà họ Kiều, vậy mà lại bị ép đến tình cảnh này.
Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã! Cơ thể già nua của Kiều Khánh Tùng điên cuồng run rẩy, nếu không phải vì ông đã già, thì sớm đã xông lên liêu mạng với Phan Lâm.
“Kiều Vỹ, con tránh ra đi! Nếu không bác sĩ Lâm sẽ ra tay với con đấy.
Con không biết võ công, không ngăn được bác sĩ Lâm!”
Kiều Vệ Quốc thở dài một tiếng, nói với Kiều Vỹ.
Cả người Kiều Vỹ chợt run rẩy, há miệng thở đốc, không biết nên nói cái gì cho phải.
Kiêu Khánh Tùng không nhãn nại được nữa, rít gào ra lệnh một tiếng: “Lên! Xông lên cho tôi, bắt lấy bác sĩ Lâm!”
Cao thủ của nhà họ Kiêu ở bên ngoài lập tức xông tới, tấn công đội bảo vệ tinh nhuệ.
Nhưng những người này đều là bảo vệ tinh nhuệ cao cấp nhất của Mạn Long, bảo vệ bình thường sao có thể so sánh được? Mặc dù nhà họ Kiều người đông thế mạnh nhưng chỉ một lát sau hoàn toàn không công phá được phòng tuyến của những người này.
“Đi, đi điều hết cao thủ võ thuật cổ xưa của nhà họ Kiều ta đến đây! Hôm nay tôi muốn bác sĩ Lâm này phải chết ở đây! Tôi muốn cậu ta chết!”
Kiều Khánh Tùng kϊƈɦ động hét lên.
“Lão già, ông nghĩ rằng tôi sẽ không làm gì ông phải không?”
Phan Lâm bỗng nhiên nghiêng đầu, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kiều Khánh Tùng.
Kiều Khánh Tùng hoảng sợ, chòm râu run run.
Lại nhìn thấy Phan Lâm giơ con dao lên cao, rét lạnh nói: “Kiêu Vỹ, nếu ông đã không nghe lời khuyên của tôi, vậy thì đừng trách tôi, mười ngón tay của ông, tôi sẽ lấy!”
Nói xong, anh như muốn vung dao.
Kiều Vỹ hô hấp run lên, trái tim vọt lên cổ họng…
—————————-