Sau khi lệnh của Văn Thái Bình vừa ra, một số cao thủ của nhà họ Văn lập tức đánh về phía Dương Long.
“Các người đang làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay lại cho tôi!”
Dương Long hớt hải hét lên, tìm cách thoát thân nhưng làm sao ông ta có thể thoát khỏi vòng vây của những cao thủ này? Rất nhanh sau đó ông ta đã bị chế trụ giải đến trước mặt Văn Thái Bình.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra!”
Dương Long hét lên.
Văn Thái Bình vung ra hai cái tát.
Bốp bốp! Mặt của Dương Long ngay lập tức sưng lên.
“Dương Long, nếu ông muốn ởi theo tên bác sĩ thiên tài Lâm điếc không sợ súng kia thì ông sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Văn của tôi.
Tôi khuyên ông nên thành thật chút đi, nếu không tôi sẽ xử lý ông ngay bây giời”
Văn Thái Bình lạnh nhạt nói.
“Văn Thái Bình… Đừng khinh người quá đáng!”
Dương Long nghiến răng nghiến lợi.
“Khinh người quá đáng? Hiện tại không phải nhà họ Văn chúng tôi bắt nạt ông, mà là các người đã dẫm lên đầu nhà họ Văn của tôi, các người không thể trách chúng tôi được!”
Văn Thái Bình lạnh lùng nói, sau đó tiện đà hướng về phía Phan Lâm, người vẫn đang chém giết giữa đám người nhà họ Văn đằng kia: “Bác sĩ Lâm!”
Vừa dứt lời Phan Lâm đang ở đằng kia đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy Dương Long bị Văn Thái Bình bắt lấy, sắc mặt anh chợt trầm xuống.
“Thầy đừng để ý đến tôi! Thầy vẫn nên mau chóng tìm cách thoát khỏi đây đi!”
Dương Long vội vã hét lên.
“Câm miệng!”
Văn Vũ Hải bên cạnh lao tới đấm một cái thật mạnh vào mặt Dương Long.
Bộp! Mũi của Dương Long lập tức phun ra một lượng lớn máu tươi, mắt nổ đom đóm, suýt nữa thì đã ngất đi.
Phan Lâm sắc mặt lạnh lùng.
—————————-