Một đêm này nhất định không yên tĩnh, Cầm Thái Tử đến, điêu này khiến cho Huyết Ma Tông có chút ngạc nhiên.
Đây chính là nhân vật lớn, vô cùng nổi tiếng đấy, lúc này Tứ Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão của Huyết Ma Tông vội vàng từ trong đại điện chạy đến để đón tiếp Cầm Thái Tử.
Phan Lâm thì tiếp tục ở lại trong phòng của mình để chữa thương và tĩnh dưỡng, đồng thời còn nghiên cứu gốc huyết nhân sâm kia.
Tuy huyết nhân sâm và huyết linh chi đều có một từ huyết, nhưng hoàn cảnh sinh trưởng của hai thứ này lại hoàn toàn khác biệt.
Huyết nhân sâm chỉ có thể mọc ở rìa của một ngọn núi lửa còn đang hoạt động, hơn nữa còn phải là ngọn núi lửa có lịch sử hoạt động trêи hàng chục nghìn năm.
Ngoại trừ điều đó thì cứ mỗi mười năm phải có một người dùng máu của bách điểu để nuôi dưỡng.
Có thể nói điều kiện sinh trưởng của huyết nhân sâm khó khăn hơn không biết bao nhiêu lân so với huyết linh chi, đương nhiên, so sánh với huyết linh chi thì nó không bằng.
Chẳng qua nó cũng là một loại linh dược rất trân quý.
Phan Lâm lấy sâm hoàng từ trong túi ra, phối hợp với huyết nhân sâm, cùng lúc sử dụng.
Chỉ dùng hai miếng, Phan Lâm đã cảm nhận được khí huyết trong người mình điên cuồng dâng lên, nhiệt độ của cơ thể tăng vọt, cả người gần như sắp nổ tung.
Điều này quả thật rất đáng sợ.
Phan Lâm vội vàng khoanh chân ngôi xuống để điều dưỡng, thế nhưng điều dưỡng còn chưa đến một tiếng.
Loảng xoảng.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó Ngũ Trưởng Lão với vẻ mặt lo lắng xông vào bên trong phòng.
“Bác sĩ Lâm không xong rồi, đã xảy ra chuyện!”
“Có chuyện gì thế?”
Phan Lâm mở mắt ra, cau mày hỏi.
“Mấy tên bên ngoài miếu Thiên Lôi kia đã bắt đầu chuẩn bị đi hái, bọn họ sẽ lập tức đi hái Huyết Linh Chi, mong bác sĩ Lâm nhanh chóng ra tay, ngăn cản bọn họ.”
Ngũ Trưởng Lão vội vã nói.
“Cái gì?”
Phan Lâm đột nhiên đứng dậy quát khẽ.
“Bọn họ ra tay khi nào thế?”
“Ngay vừa mới đây thôi, người mà chúng tôi phái tới giám thị bọn họ đã gọi điện thoại về thông báo, tôi đã để đám người Khổng Thích Thiên,.Joel, Nam Nhược Vũ xuất phát trước một bước, Huyết Ma Tông chúng tôi sẽ phái đệ tử tinh nhuệ đi đến giúp đỡ, bác sĩ Lâm, mong cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị, nếu để chậm hơn, Huyết Linh Chi sẽ bị bọn họ lấy đi!”
Ngũ Trưởng Lão gấp đến mức giậm chân.
“Không cân phải lo lăng, việc hái Huyết Linh Chi vô cùng rườm rà, chỉ cần hơi bất cẩn thì thuôc sẽ chết, bây giờ chúng ta chạy đến nhất định là còn kịp ”
Phan Lâm nói ra, sau đó câm quần áo mặc vào, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Ngũ Trưởng Lão cũng đi theo sát anh.
Hai người rời khỏi Huyết Ma Tông, đi đến chỗ miếu Thiên Lôi cách đó vài kilomet.
Hiện tại là 5 giờ sáng.
Sắc trời hơi hừng sáng, hoa cỏ ven đường đều ướt đẫm sương.
Phan Lâm nhìn chằm chằm con đường phía trước, trong đầu không ngừng suy nghĩ điều gì đó.
Tốc độ của hai người bọn họ rất nhanh, chỉ một lát sau bọn họ đã đi đến miếu Thiên Lôi.
Mà lúc này đây, nơi này an tĩnh đến mức dọa người, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Người ta chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đất đỏ thẫm ở trước miếu Thiên Lôi, trêи mảnh đất này có một đóa linh chi rất lớn và kiều diễm.
Nhất định là Huyết Hoàng Linh Chi.
Ánh mắt của Phan Lâm sáng rực, nhìn
—————————-