Vườn hoa phía sau của nhà họ Phan.
Một đám người có vai vế của nhà họ Phan đang cùng ngắm hoa với một bà cụ ở đây.
Một người hầu của nhà họ Phan đi đến nói nhỏ mấy câu, một vài người trong đó đi đến đại sảnh, gặp mặt đám người Phan Hằng Chí đã được băng bó cẩn thận.
“Nói như vậy...
Là tuyên chiến rồi hả?”
Các chủ của tê các là Phan Côn Luân vừa uống trà vừa nói, từ đầu đến cuối ông ta đều không nhìn Phan Hằng Chí ở phía dưới Phan Ngạo Thiên ở bên cạnh thì vẻ mặt tràn đầy lo lắng và bất đắc dĩ.
“Đúng thế, các chủ, lần này bác sĩ Lâm còn ép chúng tôi phải chặt đứt cổ tay, nếu không, cậu ta sẽ lấy tính mạng của chúng tôi.”
Phan Hằng Chí cắn răng nghiến lợi, oán hận nói.
“Bác sĩ Lâm này, cậu ta khinh người quá đáng, hoàn toàn xem thường nhà họ Phan chúng ta, thật đúng là đáng giận!”
“Vậy vì sao các cậu không giữ gìn tôn nghiêm của nhà họ Phan chúng ta, liều mạng đấu một trận đến chết mới thôi với bác sĩ Lâm?”
Phan Côn Luân hỏi ngược lại.
“Hả?”
Phan Hằng Chí giật mình.
“Bị người khác ép tự hại bản thân, sau đó xám xịt trốn về, cậu cảm thấy như thế là tôn trọng nhà họ Phan chúng ta à?”
Phan Côn Luân tiếp tục hỏi.
“Các chủ, tôi...”
“Người đâu!”
“Vâng.”
Ngoài cửa có hai cao thủ nhà họ Phan đi đến.
“Nhốt tất cả đám người vừa làm nhiệm vụ thất bại lại vào trong nhà giam, chờ Tài Quyết Đường xử lý.”
Phan Côn Luân trâm giọng nói.
“Rõ, các chủ.”
Hai người đáp lại, trực tiếp lôi đám người Phan Hằng Chí đi.
“Các chủ, đừng mà, các chủ, đừng mà, tôi vô tội, tôi đã cố gắng hết sức rồi, các chủ.”
Phan Hằng Chí thê lương gào thét, nhưng vô ích, chẳng mấy chốc, anh ta đã bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Sắc mặt của đám người Phan Ngạo Thiên thay đổi, tất cả đều không dám lên tiếng.
Vốn dĩ Phan Hằng Chí đang bị thương, bây giờ lại bị nhốt ở trong nhà giam một thời gian, chỉ sợ lúc anh ta đi ra cũng không còn dáng vẻ con người nữa.
Lần này các chủ thật sự nổi giận.
“Phan Ngạo Thiên!" Phan Côn Luân khẽ quát một tiếng.
“Các chủ!”
Phan Ngạo Thiên vội vàng đi lên.
“Hiện tại con gái của ông không rõ tung tích, mặc dù con bé có thế ở Giang Thành, nhưng cũng rất có thể không còn ở Giang Thành nữa, nhưng cho dù như thể nào, trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta đã không còn là đi tìm kẻ phản đồ Phan Nhã Nam này nữa, mà chính là phải dạy dỗ cho kẻ ngông cuông bác sĩ Lâm kia một bài học.”
“Ý của các chủ là...”
“Tôi dự định phái ông tự mình đi đến Giang Thành, dạy cho bác sĩ Lâm kia một bài học."
Phan Côn Luân nheo mắt nói.
Hô hấp của Phan Ngạo Thiên dồn dập, sau đó ông ta vội vàng cúi đầu nói.
“Các chủ, chỉ sợ Phan Ngạo Thiên không phải là đối thủ của bác sĩ Lâm, cậu ta có thể đánh ngang cơ với Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, điêu đó chứng minh thực lực của cậu ta vượt xa tôi, hơn nữa ngay cả Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ cũng thu cậu ta làm học trò, cho cậu ta chỗ dựa, sao tôi có thể đối phó với hai người này chứ?”
“Cho nên đây cũng chính là lý do vì sao tôi phái ông đi, con gái của ông cũng là học trò của Đạo Hoàng, cho dù ông đi tìm bác sĩ Lâm để gây chuyện, Đạo Hoàng cũng chưa chắc sẽ xuống tay với ông, từ đó, chúng ta sẽ có cơ hội.”
“Thế nhưng...”
“Ông yên tâm, tôi sẽ phái thêm cả những người khác giúp đỡ ông, tôi không mong ông giết được bác sĩ Lâm, chỉ cân cho cậu ta chút giáo huấn, xả cục tức này là được.”
Phan Côn Luân khẽ nói.
Phan Ngạo Thiên nghe xong, càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể cúi đầu nói.
“Vâng thưa các chủ.”
“Khoan đã.”
Đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy một người có vai vế của nhà họ Phan đứng lên.
“Các chủ, ngài hoàn toàn không cần phải Phan Ngạo Thiên đến đó, ngài để ông ấy đi, ông ấy chưa chắc đã có thể chiếm được chỗ tốt, nói không chừng còn bị bác sĩ Lâm kia sỉ nhục, nói như vậy, chẳng phải là được không bù nổi mất à?”
“Vậy ông có mưu kế gì hay không?”
Phan Côn Luân nhíu mày hỏi.
Chỉ thấy người kia cười nói.
“Các chủ, tôi nghe nói người của Hồng Nhan Cốc đến nhà họ Phan chúng ta?”
“Vẫn còn đang chọn người, đám người phó gia chủ tự mình đón tiếp.”
Phan Côn Luân trầm giọng nói.
“Hồng Nhan Cốc lựa chọn hạt giống nhân tài, vì sao chúng ta không tiến cử Phan Nhã Nam chứ?”
“Tiến cử Phan Nhã Nam ư? Hừ, con bé không ở đây, tôi tiến cử như thế nào chứ?”
“Tôi nghe nói Hồng Nhan Cốc chọn người không chỉ xem thiên phú của người đó mà còn chú trọng nhiều đến ngày sinh tháng để của nhân tài đó, tôi đã tính toán qua, ngày sinh tháng đẻ của Nhã Nam hoàn toàn phù hợp với yêu câu của Hồng Nhan Cốc, hơn nữa bản thân Nhã Nam chính là một cô nhóc có thiên phú không tôi, có được sự dạy dỗ của Đạo Hoàng, sao Hồng Nhan Cốc lại không thu chứ? Ngài cứ việc tiến cử là được.”
“Vậy sau khi tiến cử thì sao?”
“Nói cho Hồng Nhan Cốc biết, người đang ở trong tay của bác sĩ Lâm, đã bị cậu ta cưỡng chế tạm giam, nếu như Hồng Nhan Cốc muốn người thì đi tìm bác sĩ Lâm.”
Người kia nheo mắt cười nói.
Người này vừa mới nói xong, ánh mắt của mọi người sáng lên.
“Kế hay, kế hay.”
Phan Côn Luân vuốt râu cười to, giơ tay lên.
“Lập tức thông báo cho phó các chủ, tôi muốn gặp mặt người của Hồng Nhan Cốc, việc này cần phải nhanh chóng tiến hành”
“Rõ.”
Mọi người lập tức lui xuống.
Đại khái nửa tiếng sau, Phan Côn Luân thuận lợi gặp được người của Hồng Nhan Cốc, sau khi nói chuyện với nhau, người của Hồng Nhan Cốc cũng cảm thấy rất có hứng thú.
“Còn có người thích hợp như thế ư? Ngày sinh tháng đẻ và thiên phú đều rất ưu tú, tốt lắm, tốt lắm, Phan các chủ, người này đang ở đâu? Tôi rất nóng lòng gặp một lần.”
Đại diện của Hồng Nhan Cốc nói.
“Người này không ở Yến Kinh, hiện tại chắc hẳn con bé đang du lịch ở Giang Thành, người đâu, nhanh đi gọi điện thoại cho Nhã Nam.”
“Vâng các chủ.”
Mấy phút sau...
“Không xong rồi các chủ, cô Nhã Nam đã bị chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa tạm giam rồi.”
“Cái gì?”
“Chuyện này nên làm như thế nào đây?”
“Chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa ư! Nhà họ Phan chúng ta không phải là đối thủ.”
Từng người nhà họ Phan đều mặt ủ mày chau, mà người của Hồng Nhan Cốc lại giận tím mặt.
“Chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa? Ừ, tôi đã biết, các chủ Phan, mọi người, bên phía cô Nhã Nam, các người không cần quan tâm, Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ xử lý, tôi xin phép đi trước.”