“Chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền rồi! Cậu có thể tới lấy bất cứ lúc nào, các người cũng đã ký hợp đồng mua lại từ trước, cho nên các người cũng không cân ký thêm nữa.
Lần này tôi tới là để thông báo cho các người biết, lập tức đình công và rời khỏi khu vực của tôi.
Một ngày sau, tôi hy vọng những người này sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa, hiểu chưa?”
Phan Lâm bình tình nói, rồi xoay người rời đi.
“Chuyện này...”
Vẻ mặt của anh chín khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta chưa từng nghĩ sự việc sẽ phát triển đến đến tình cảnh này.
“Anh chín, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta đừng nên ngang ngạnh với bác sĩ Lâm, trước cứ để bọn họ đi, rồi chúng ta sẽ lập tức báo cáo với bê trên, xin bê trên phái người ra mặt giải quyết việc này.”
Lý Cường ở bên cạnh nghiêm túc đảm nhiệm vai diễn quân sư quạt mo, vội vàng khuyên nhủ.
“Nói cũng đúng! Tôi sẽ đi gọi điện cho cấp trên ngay lập tức.”
Anh chín gật đầu.
Mọi người chỉ có thể lặng lẽ nhìn chăm chằm vào đám người Phan Lâm đang rời đi.
Nhưng cũng đúng lúc này, lại có một nhóm người sải bước tiến vào cửa lớn.
“Bác sĩ Lâm, tôi nghĩ vẫn nên bàn bạc lại chuyện này một chút! Như vậy đều có lợi cho cả cậu và tôi!" Một tiếng cười truyên tới.
Mọi người đều ngạc nhiên, cùng đưa mắt nhìn qua.
Rõ ràng Lã Tiến Vũ đã tới đây.
“Ông Lã?”
Anh Chín mừng rỡ.
Chỉ thấy Lã Tiến Vũ dẫn một đám người đứng chặn trước mặt Phan Lâm, nói với vẻ mặt mang theo nụ cười: “Bác sĩ Lâm, cậu đúng là vội vàng thật đấy, cậu nóng lòng muốn lấy lại học viện phái Nam Y đến vậy sao?”
“Học viện phái Nam Y thân là một học viện y khoa chữa trị công khai, chăm sóc người bị thương, hành y tế thể, tạo phúc cho vô số người dân, thậm chí ngay cả quốc gia cũng thừa nhận! Ông có biết, một ngày học viện phái Nam Y phải tiếp nhận bao nhiêu người bệnh không? Nếu tôi không lấy lại nơi này, thì những người bệnh đó biết đi nơi nào để chữa trị đây?”
Anh lạnh lùng đáp.
“Sao thế? Giang Thành chỉ có một bệnh viện là học viện phái Nam Y thôi sao?”
Lã Tiến Vũ tò mò hỏi: “Huống chỉ không có học viện phái Nam Y của cậu, thì vẫn còn Trường Cổ chúng tôi! Trường Cổ chúng tôi cũng xây dựng học viện y khoa đấy, còn cần các người làm gì?”
“Bệnh viện y khoa mà các người xây dựng sao?”
Anh nhìn vê phía công trình ở bên kia, rồi đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi thấy quy mô của các người nhỏ như vậy, một ngày có thể nhận được hai mươi bệnh nhân là quá tốt rồi!”
“Không cần nhiều bác sĩ, chỉ cần giỏi là được!”
“Nhưng người bệnh không thể chờ được, hơn nữa lần này tôi tới đây cũng không phải để tranh luận những chuyện này với ông, hợp đồng mua lại đang ở đây, giấy trắng mực
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->