Nhà họ Phan xử lý mọi chuyện rất có năng suất, việc nhà họ Hắc đến nhà hỏi tội, đến tận cửa chém giết, đúng là bị người nhà họ Phan phong tỏa tin tức, đến mức qua mấy tiếng, không ai ở Yến Kinh biết được việc này.
Mãi cho đến khi nhà họ Hắc chạy ra khỏi nhà họ Phan, sự việc mới bị truyên ra.
Kết quả khiến cho toàn bộ Yến Kinh chấn động, vô số người trong giới võ đạo đều xôn xao.
Nhà họ Hắc đây là ăn gan hùm mật gấu hả? Thế mà dám đi đến nhà họ Phan gây sự? Về phân nhà họ Phan cũng không chút khách sáo, đến một giết một, tất cả đều muốn chém tận giết tuyệt.
Dù sao thì việc này cũng liên quan đến mặt mũi của nhà họ Phan, nếu như nhà họ Phan chỉ xử lý nhẹ, không nói đến việc thể diện bị tổn hại, để cho toàn bộ người của Yến Kinh cười nhạo, cũng sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng thực lực của nhà họ Phan rất yếu, ngay cả nhà họ Hắc đến cửa gây sự cũng không dám động vào, bị người ta coi thường, một khi như thê, nhà họ Phan sẽ chỉ không ngừng gặp phiên phức.
Phần lớn cao thủ của nhà họ Phan đều đuổi theo ra ngoài, nhưng Phan Côn Luân, Dạ Kiếm Thần, người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ cùng với người có địa vị không đơn giản kia đều ở lại nhà họ Phan để xử lý tàn cục.
“Hiển nhiên Hắc Ngọc Thành này cùng với người tự tiện xông vào cấm địa kia là cùng một phe, nếu không, đâu có chuyện trùng hợp như thể chứ? Nhà họ Hắc gây chuyện ở cửa trước, người kia lập tức từ cửa sau xông vào? Nhất định là đã sớm có dự mưu!”
Phan Côn Luân hít sâu một hơi, cung kính báo cáo với vị tiên sinh kia.
“Phan Nhã Nam đâu?”
Vị tiên sinh kia lạnh nhạt hỏi.
Sắc mặt của Phan Côn Luân thay đổi, nhìn vê phía sau lưng.
Sau lưng ông ta, Phan Ngạo Thiên đã sớm quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.
“Tiên...
Tiên sinh...
Con gái tôi...
Tôi không biết tung tích của con bé...
Tôi cũng không liên lạc được nữa!”
Phan Ngạo Thiên vô cùng sợ hãi, gân như là muốn bật khóc thành tiếng.
“Phan Ngạo Thiên, Phan Nhã Nam ra ngoài chọc vào họa lớn ngập trời như thế, đến mức kẻ trộm có cơ hội lợi dụng kẽ hở, thậm chí còn xông vào cấm địa của nhà họ Phan chúng ta, tội của Phan Nhã Nam đáng chết vạn lần, ông thân là cha của nó, cũng khó lòng thoát tội, tiên sinh, hay là giết chết Phan Ngạo Thiên để răn đe!”
Phan Côn Luân ôm quyền nói.
“Hả?”
Phan Ngạo Thiên bị dọa đến mức sắp ngất đi.
Nhưng vị tiên sinh kia lại lắc đầu nói.
“Đại hội sắp được tổ chức, hiện tại là lúc cân dùng người, không nên tùy tiện đại khai sát giới, hơn nữa xảy ra loại chuyện này cũng không phải là điều Phan Ngạo Thiên muốn, chẳng qua là do ông ta không quản giáo nghiêm mà thôi, tuy ông ta có tội, nhưng tội không đáng chết.”
“Cảm ơn tiên sinh thông cảm, cảm ơn tiên sinh thông cảm.”
Phan Ngạo Thiên vui đến phát khóc, liên tục dập đầu với vị tiên sinh kia.
“Phan Ngạo Thiên, ông không cần vội vã cảm ơn tôi, vẫn cần phải bắt Phan Nhã Nam lại, cô ta chạy trốn, đó chính là phản bội nhà họ Phan chúng ta, tội không thể tha thứ, tôi nghĩ chắc hẳn ông sẽ phối hợp với nhà họ Phan chúng ta tìm ra cô ta chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi, con gái của tôi đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, làm hại nhà họ Phan chúng ta vô duyên vô cớ gặp phải loại tai họa này, sao có thể tha thứ được cơ chứ? Lần này tôi nhất định phải vì đại nghĩa diệt thân, tuyệt đối không nhân nhượng!”
Phan Ngạo Thiên căm phẫn sục sôi nói.
“Vậy thì tốt rồi, Tài Quyết Đường đâu? Giao Phan Ngạo Thiên cho các người, để ông ta phối hợp với các người, trong vòng ba ngày nhất định phải đem Phan Nhã Nam vê.”
“Rõ!”
Người của Tài Quyết Đường dẫn Phan Ngạo Thiên đi.
“Sau đó chính là xử lý người trong cấm địa rồi."
Vị tiên sinh kia bình tĩnh nói.
“Tiên sinh, ngài cảm thấy người bên trong kia...
Thật sự là người nhà họ Phan chúng ta ư?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ thận trọng hỏi.
“Ai là thiên tài của nhà họ Phan chúng ta, không cần phải để tôi nói nhiều đúng không? Cho dù muốn để người ta một mình vào bên trong cấm địa cũng là cửu tử nhất sinh ”
“Cho nên ý của ngài là?”
“Người bên trong kia, có lế cậu ta từ một chỗ nào đó lấy được chút máu của người nhà họ Phan, dùng nó để mở cửa mà thôi, nhất định không phải là người nhà họ Phan chúng ta.”
“Thì ra là thể...”
Người bên cạnh gật đầu.
Nhưng người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ và Dạ Kiếm Thần đều không tin.
Bởi vì cơ quan của cánh cửa kia cần đến máu tươi mới có thể kích hoạt được, nếu như máu được chuẩn bị từ trước, đó chẳng qua chỉ là máu chết mà thôi, như thế không phù hợp với điêu kiện tiên quyết, cho dù là máu của người nhà họ Phan cũng không thể nào mở được cánh cửa kia.
Tiên sinh nói như thế, chỉ sợ là đang an ủi mọi người nhà họ Phan mà thôi.
Chẳng qua tất cả mọi người đều không hỏi thêm gì nữa, dù sao thì cho dù người kia có mọc cánh cũng khó lòng mà thoát được.
Qua một thời gian ngắn nữa, cậu ta sẽ tự mình đi ra, đến khi đó có thể bắt được, khi đó lập tức biết được thân phận của người này.
Vì thế mấy ngày sau đó, Dạ Kiếm Thần, người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ, thậm chí là cả Phan Côn Luân đều ở lối vào của cấm địa, tự mình trông coi.
Đồng thời bên cửa còn được kết nối với một vài thiết bị công nghệ cao, giám sát động tĩnh 24/24 của lối vào cấm địa.
Hai ngày trước gió êm sóng lặng.
Mãi cho đến ngày thứ ba...
“Tiên sinh, tiên sinh, có động tĩnh.”
Người phụ trách máy móc đột nhiên kêu lên.
Mấy người Phan Côn Luân, Dạ Kiểm Thân vội vàng chạy đến.
“Tình hình như thế nào rồi?”
Dạ Kiếm Thần vội vàng hỏi.
“Vừa rồi bên trong mới truyên đến tín hiệu.”
“Truyền đến tín hiệu ư? Đây là có ý gì? Người bên trong vừa mới gọi điện thoại ư?”
“Đúng thế! Hơn nữa anh ta ở ngay cửa ra vào, cách đó không xa.”
“Tốt lắm, chẳng qua có thể theo dõi xem người kia gọi điện thoại cho ai không? Phải chẳng ở gần đây có đồng bọn của kẻ đó?”
“Vâng!”
Người kia lập tức thao tác trên dụng cụ, điên cuồng gõ lên bàn phím máy tính.
Một lát sau, trên màn hình của laptop xuất hiện hình ảnh giống như radar vậy.
“Ở phụ cận anh ta còn sáu đồng bọn, vừa rồi tín hiệu kia chính là phát cho mấy người đó.”
Người kia vội vàng nói.
“Thật ư?”
“Lập tức khóa chặt vị trí của bọn họ, chúng ta lập tức đi bắt.”
Dạ Kiếm Thần vội vã nói.
“Rõ!”
Người kia gật đầu.
Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đột nhiên phát giác được không đúng, ngạc nhiên nói.
“Tiên sinh, sáu người này đang di chuyển.”
“Di chuyển?”
“Đúng thế, bọn họ đang di chuyển với một tốc độ rất nhanh, hình như bọn họ đang chạy trốn.”
Người kia sững sờ nói.
“Cái gì? Chạy trốn ư?”
“Chẳng lẽ bọn họ ý thức được chính mình bị lộ à? Nếu không sao lại muốn chạy trốn”
Phan Côn Luân nhíu mày hỏi.
Dạ Kiếm Thần cũng là trăm mối ngổn ngang không cách nào giải thích được.
Nhưng đúng lúc này, dường như người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia phát giác được gì đó, gào thét thê lương.
“Không xong rồi, nhanh trốn, nhanh rời khỏi cửa vào của cấm địa.”
“Cái gì?”
Mọi người khiếp sợ không thôi, tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào màu đỏ kia.
Nhưng người đàn ông này không tiếp tục để ý đến mọi người kia, quay đầu chạy đi.
Dạ Kiếm Thần và Phan Côn Luân trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra được điều gì đó vội vàng rút lui khỏi lối vào của cấm địa.
Một số người thông minh cũng vội vàng rời đi.
Hơn nữa ngay tại lúc những người này vừa mới chuẩn bị rút lui, âm ầm ầm.
Một tiếng nổ vang trời từ cửa lối vào cấm địa truyền đến.
Sóng khí kinh khủng trực tiếp thôn phệ xung quanh cấm địa.