Lúc mọi người chạy xe đến trước cổng lớn của bệnh viện thì bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho cực kì chấn động.
Giây phút này, nguyên cả bệnh viện người đông nghìn nghịt, dân chúng tập trung tại đây với số lượng lớn.
Đủ mọi loại xe gia đình muốn chạy vào cũng không lọt mà chạy ra cũng chẳng xong, tiếng bóp kèn vang lên không dứt.
Có người cực kì nôn nóng, lớn tiếng hỏi bác sĩ đâu.
Có người lại đau đớn gào khóc, khàn giọng gọi tên người thân của mình.
Những chiếc xe cứu thương được điều đi ra ngoài muốn chạy vào bệnh viện cũng không thể vào nỗi.
Nhân viên cứu thương không còn cách nào khác đành phải dùng cáng để nâng người bệnh đang hôn mê vào trong bệnh viện.
“Sao lại như thế này?”
Người nhà họ Phan đều mù mờ.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Phan Thanh chậm rãi lên tiếng.
Phan Chấn Hào há to miệng, nói không nên lời.
Lúc này đây, ngay cả anh ta cũng cảm thấy tình hình đã không còn đơn giản như thế.
Phan Ngữ Nhiên nhíu chặt chân mày, dừng xe lại ở ven đường, đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
“Em họ, em đi đâu thế?”
Phan Chấn Hào gấp gáp hỏi.
“Tôi đến bệnh viện hỏi thăm xem tình hình thế nào rôi.
Đột nhiên có thêm nhiều bệnh nhân đến như thể, chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.
Tốt nhất là làm rõ mọi chuyện xong rồi nói sau.”
Phan Ngữ Nhiên trâm giọng nói xong rôi đi về hướng bệnh viện.
Mọi người cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Nhưng đúng lúc này! Ò é! Vài chiếc xe cứu thương đột nhiên chạy như bay đến rồi dừng ngay trước cửa bệnh viện.
Sau đó không ít người mặc áo blouse trắng bước từ trêи xe xuống.
Sau đó bọn họ nâng một số bệnh nhân có tình trạng tương đối nghiêm trọng lên xe một cách có trật tự.
Bọn họ nhìn theo thì lại phát hiện thêm một người quen bước xuống từ những chiếc xe cứu thương này.
Nhìn thấy người đó, đám người Phan Ngữ Nhiên còn tưởng mình bị hoa mắt nữa chứ… “Chủ tịch Lâm?”
Cô khàn giọng gọi to.
Cả đám Phan Chấn Hào cũng nhìn người mới đến với vẻ không thể tin nỗi.
“Ô? Các người cũng ở đây à?”
Phan Lâm liếc nhìn đám người Phan Ngữ Nhiên.
Trêи mặt không có chút cảm xúc nào mà vẫn giúp những nhân viên cứu thương kia chuyển bệnh nhân lên xe.
“Sao rồi? Bác sĩ Lâm, cậu còn có thời gian rảnh rỗi mà đi quan tâm đến mấy cái việc không đâu này à? Tập đoàn Dương Hoa bọn cậu sắp gặp tai hoạ đến nơi rôi! Bộ cậu vẫn chưa ý thức được gì hả?”
Phan Chấn Hào mỉm cười hỏi.
“Câu này đáng lý ra nên để tôi nói với anh mới phải.
Ngoài ra, tôi lặp lại một lân nữa.
Loại thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện!”
Phan Lâm nói một cách lạnh nhạt rồi bước lên xe trực tiếp rời khỏi.
“Cái thằng rác rưởi này, ngu ngốc đến thế thì làm sao có thể điều chế ra loại thuốc mới được cơ chứ?”
Phan Chấn Hào nói với vẻ đầy xem thường.
“Tập đoàn Dương Hoa nằm trong tay của thằng ngu này thì sớm muộn gì cũng bị huỷ hoại thôi.
Cũng không biết gia tộc của thằng nhóc này nhìn trúng điểm gì ở nó nữa.”
Phan Thanh cũng lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng Phan Ngữ Nhiên lại ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhìn về hướng Phan Lâm đã rời đi như thể đang nghĩ đến gì đó.
Trong chốc lát sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch đến kinh người, nhanh chóng xoay lưng xông vê phía bệnh nhân ở gần cổng bệnh viện nhất.
“Em họ!”
“Cô Ngữ Nhiên!”
Cả đám người hoảng hốt gọi tên cô.
Phan Ngữ Nhiên hoàn toàn mặc kệ bọn họ, trực tiếp chạy đến cạnh một bệnh nhân đang hôn mê.
Cô nói chuyện với người nhà bệnh nhân đang khóc lóc ngay bên cạnh: “Tôi là bác sĩ, có thể để tôi xem qua tình trạng của anh ta được không?”
“Cô là bác sĩ? Tốt quá rồi, xin cô hãy cứu ba của tôi.
Tôi cầu xin cô!”
Cô gái ở ngay bên cạnh khóc đến đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói với cô.
Bây giờ trong bệnh viện chật cứng người, bác sĩ cũng khó lòng chạy chữa cho tất cả mọi người.
Những bệnh nhân này e là đến giường bệnh còn không có mà nằm, chỉ có thể ở đây chờ chết thôi, nói chi đến chuyện được bác sĩ đến khám cho.
Người nhà của các bệnh nhân khác ở xung quanh nghe thấy lời nói của Phan Ngữ Nhiên thì đều đưa mắt nhìn về phía này.
“Cô là bác sĩ à?”
“Cô mau đến khám cho anh tôi với.
Anh tôi sắp không qua nỗi rồi.”
“Bác sĩ, mau đến xem giúp mẹ tôi với.”
“Bác sĩ, tôi van xin cô!”
—————————-