Sau khi giá phun ra một ngụm máu tươi, thì tình hình ở hiện trường đã trở lên khác nhau.
Nhưng người vẫn còn đang nghi ngờ Phan Lâm thì bây giờ đều trợn mắt há hốc mồm, người nào cũng hiện lên vẻ mặt không thể tin được.
Nhất là người nhà họ Nông, vốn dĩ vừa nãy nhiều người nhà họ Nông rất bất mãn, đang nghĩ cách ngăn cản Phan Lâm.
Nhưng khi bọn họ thấy ông cụ Nông há miệng thở dốc, thì bọn họ rất kinh ngạc.
Mặc dù bây giờ ông cụ giờ khắc này vẫn nhắm mắt hôn mê, nhưng bộ dạng vừa rồi của ông ta không giống như những người đang hấp hối sắp chết. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nông Toàn và Nông Ngọc Mai đều trợn to mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt. Chẳng lẽ... Ông cụ thật sự được cứu sống? Hai người đều nín thở, làm sao bọn họ còn dám gây chuyện nữa.
“Bác sĩ Diệu...” Một nguyên lão đứng bên đang lo lắng, đột nhiên ông ta tỉnh táo lại nhìn về phía bác sĩ Diêu nói.
Ánh mắt bác sĩ Diêu ngưng đọng, vẻ mặt ông ta rữ tợn nói: “Ông đừng lo lắng! Chúng ta nhìn một chút nữa! Nhìn thêm một chút nữa.”
Tuy ông ta nói như vậy, nhưng vẻ mặt của mọi người vẫn trở lên nặng nề, thở gấp, trong lòng cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Phan Lâm tiếp tục chữa trị.
Theo từng thanh kim châm cứu cắm xuống với truyền thuốc, thì sắc mặt xanh xao của ông cụ Nông dần. dần thanh đổi và trở lên hồng hào hơn.
Thêm vào đó, hơi thở lúc có lúc không của ông ta cũng dần đều đặn hơn. Thậm chí mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng ngực của ông cụ đang phập phồng lên xuống đều đặn. “Sống! Sống rồi!” “Nhất định ông cụ đã được cứu sống rồi!” “Bác sĩ!“. “Thấy không! Đây chính là nghề y của bác sĩ Lâm!” Đám người Triệu Trị Đông mừng rỡ, họ rối rít hét lên.
Vào giờ phút này, ngay cả người nhà họ Nông cũng cảm thấy chắc chắn bác sĩ Lâm sẽ cứu sống được ông cụ Nông. | Vẻ mặt của mọi người Sơn trang Thần Y xám như tro. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Bác sĩ Diệu! Chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa!” Một nguyên lão trở lên nóng nảy, ông ta nói tiếp với bác sĩ Diệu.
“Ra tay đi!” Bác sĩ Diệu cũng biết tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, ông ta không do dự nữa, lập tức ra lệnh.
Người của Sơn trang Thần Y không do dự nữa, một số nguyên lão lập tức chạy về phía Nông Minh Chiến bên kia.
Bởi vì sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Phan Lâm, nên họ cũng không để ý đột nhiên có mấy người của sơn trang thần y đến gần đây.
Bum!
Đột nhiên thân thể của Nông Minh Chiến ở trên khán đài bị bọn họ hất xuống đất, hơn nữa có một nguyên não không do dự rút một cây kim châm trong người Nông Minh Chiến ra.
Phụt!
Nông Minh Chiến lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó hai chân của ông ta đứng yên, không cử động, làm mọi người không biết ông ta còn sống hay chết.
Hå?” Hiện trường dần trở lên xôn xao. “Các người đang làm gì vậy?” Người nhà họ Nông trở lên nóng nảy. Đám người Triệu Trị Đông lại cảm thấy lo lắng. Bạch Thiếu Quân và Chiêm Nhất Đạo lập tức xông lên đè mấy người nguyên lão của sơn trang Thần Y xuống mặt đất.
“Các người thật to gan! làm sao dám phá rối quá trình chữa trị?” Bạch Thiếu Quân tức giận nói. “Giết người! Giết người!” Tên nguyên lão bị anh ta đè xuống mặt đất kia lập tức hét to.
“Giết người? các người mới là kẻ giết người! Thầy cứu người vất vả như vậy! Đám người các ngươi lại dám phá hoại? các ngươi muốn tìm cái chết đúng không?” Bạch Thiếu Quân tức giận nói.
“Bác sĩ Diêu? ông có ý gì?” Triệu Trị Đông lập tức quay đầu lại tức giận hỏi ông ta.
“Nếu đám người sơn trang thần y các ngươi không cho bọn tôi một câu giải thích? Bọn tôi tuyệt đối không tha cho mấy người!” Nhậm Nhùn tức giận nói.
“Đúng vậy!“. “Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Mọi người trở lên phấn khích. Ngay cả người nhà họ Nông cũng nhìn chằm chằm vào bác sĩ Diệu, đợi ông ta mở miệng.
Nhưng bác sĩ Diệu vẫn đủng đỉnh nói: “Mọi người đừng lo lắng, vừa nãy không phải bọn họ đang phá hoại, mà bọn họ đang ngăn cản thằng nhóc chưa mọc đủ tóc này đang làm hại thi thể của thủ trưởng Chiến! Thủ trưởng Chiến đã chết, mà vừa nãy tôi mới nhìn thấy cậu ta sử dụng một loại chậm pháp rất đặc biệt, tuy châm pháp này có tác dụng thần kỳ trong những trường hợp đặc biệt, nhưng nếu như sử dụng kim châm không chuẩn nó sẽ làm hỏng các chức năng của cơ thể con người, Thủ trưởng Chiến đã đến ngày phải chôn, cậu ta sử dụng phương pháp này thành công chỉ là do may mắn, tôi đã nhìn ra cậu ta sử dụng châm không đúng, nếu như tôi không ngăn cản thì chỉ sợ bây giờ thi thể của Thủ trưởng Chiến đã tan thành máu, vì vậy, việc vừa nãy tôi làm hoàn toàn muốn tốt cho Thủ trưởng Chiến, muốn tốt cho nhà họ Nông các vị! Chẳng lẽ các vị hy vọng Thủ trưởng Chiến không thể chết một cách bình yên, đến cả thi thể cũng không còn nguyên ven à?”
“Ông...” “Ông đang nói dối!” “Tôi thấy thật ra là ông không chịu nhận thua thôi!” Mọi người không nhịn được tức giận nói. Mọi người không phải là đứa ngu, nên mọi người đều hiểu bác sĩ Diệu đang thay trăng đổi đen mà thôi.
Nhưng bác sĩ Diệu cũng không chịu thua, ông ta hừ lạnh nói: “Các người nói tôi đang nói dối! Thế nào? các người hiểu y học hơn tôi? Nếu các người cảm thấy tôi đang nói dối! Được lắm, vậy bắt đầu đi, các người đến đây chữa trị đi!”
Nhất thời mọi người lời này chặn họng, không nói thêm được câu nào cả. Nhưng vào lúc này, Phan Lâm ở bên này mở miệng nói.
“Ông đang nói bậy bạ, chuyện gì mà tôi đang sử dụng sai chậm pháp? Rồi sẽ phá hỏng thi thể của ông cụ Nông? Thật ra bởi vì mọi người không hiểu về y học, nên ông mới ở đây bịa chuyện nói lung tung thôi!”
“Thằng nhóc! Cậu cãi lại tôi không phải cũng chỉ là câu nói một chiều từ phía cậu à? nếu cậu thật sự có năng lực, vậy thì bây giờ cậu làm cho Thủ trưởng Chiến sống lại đi, để cho ông ta mở miệng nói chuyện, xác nhận bản thân mình chưa chết? nếu như chỉ thở và hô hấp dần dần bình thường lại, thì nó không được coi là sống lại!” Bác sĩ Diệu không nhanh không chậm nói.
Kim châm của Phan Lâm đã bị phá hủy, thương thế của ông cụ Nông dần dần lại kém đi, bây giờ hai người đã không còn cách nào cứu chữa được, cho nên bác sĩ Diệu không sai tí nào.
Chỉ cần Nông Minh Chiến chết đi, thì ông ta không còn lo lắng việc gì nữa. Bác sĩ Diêu nhếch miệng lên, trong đôi mắt ông ta hiện lên mình thắng chắc rồi. Trong lòng mọi người rất phẫn nộ và tức giận, lửa giận bay ngập trời! Bây giờ mọi người ở hiện trường đều nhận ra bác sĩ Diệu là một tên vô liêm sỉ.
Để một ông già sắp chết lập tức đứng dậy mở miệng nói chuyện...Trừ phi là thần tiên, nếu không ai mà làm được chuyện này?
Chuyện này căn bản là đang làm khó người khác mà thôi! Nhưng vào lúc này Phan Lâm lại mở miệng nói.
“Ông muốn ông cụ Nông tỉnh lại? Vậy thì không phải quá đơn giản à! Bây giờ chỉ cần tôi dùng một kim châm, thì đã có thể làm cho ông ta tỉnh dậy, ông tin không?” Phan Lâm lạnh nhạt nói, anh nhẹ nhàng cầm lên. một cây kim châm, rồi đi về phía Nông Minh Chiến.
“Cậu nói gì?” Bác sĩ Diêu thở gấp nói. Toàn bộ người của Sơn trang Thần Y đều trợn to hai mắt. “Cậu định lừa người khác à!“. “Nếu không tin? Vậy thì ông nhìn kĩ lại đi!”
Phan Lâm nói xong thì trực tiếp đâm thẳng kim châm vào giữa trán của Nông Minh Chiến. Chỉ một chút, vốn dĩ cả người Nông Minh Chiến như một xác chết bây giờ lại run rẩy đứng lên. Giống như ông ta bị một dòng điện đánh tỉnh vậy...
- ---------------------------