Cót két.
Chiếc xe hơi dừng lại.
“Sao không xuống xe?”
Phan Lâm ngồi ghế phó lái lướt nhìn tài xế, thản nhiên mở lời.
Tài xế hơi khó xử nhìn Phan Lâm, cười cười, không nói gì.
Chiếc xe này là do nhà họ Kiều sắp xếp, nên thật ra Phan Lâm dĩ nhiên đã đoán được mọi thứ.
Thấy tài xế không dám lên tiếng, Phan Lâm cũng chẳng muốn nói thêm những lời vô nghĩa, lập tức mở cửa muốn xuống xe.
“Cậu Phan Lâm, xin đợi một chút!”
Tài xế vội vàng đuổi theo.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đến nhà họ Kiều để điều trị, các người không cần phải mất công.
Nếu như các người không chịu đưa tôi về, vậy tôi đành tự mình bắt xe đi Giang Thành thôi, tạm biệt.”
Phan Lâm quơ quơ tay nói.
“Cậu Phan Lâm! Cậu Phan Lâm!”
Tài xế sốt ruột hét lên, thấy Phan Lâm đã đứng bên đường bắt xe, anh ta trợn mắt há mồm, vội vàng hét lên: “Cậu Phan Lâm, tôi đưa cậu về lại Giang Thành nhét! Mời cậu lên xe, tôi tuyệt đối sẽ không dừng xe nữa!”
“Thật không?”
Phan Lâm quét mắt nhìn về phía quốc lộ.
Nói thật, ở nơi này muốn bắt xe taxi là chuyện không tưởng.
“Vâng, vâng… Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa cậu vê!”
Tài xế nở nụ cười, một lần nữa mở cửa xe.
Phan Lâm vẫn ngồi vào.
Xe lại bắt đầu khởi động.
Nhưng tốc độ không nhanh, chỉ khoảng bốn mươi km/giờ.
Phan Lâm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
“Đoạn đường này giới hạn tốc độ… giới hạn tốc độ…’ Tài xế dường như nhận thấy Phan Lâm không hài lòng, vội vàng cười nói.
Phan Lâm nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là không muốn để ý đến.
Dù sao chỉ cần có thể trở về Giang Thành là được rồi.
Chiếc xe đi chậm như thế.
Thế nhưng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.
Cót két! Âm thanh kít phanh chói tai của chiếc xe vang lên.
Sau đó liên nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ chắn ngang trước xe.
Phan Lâm mở mắt ra.
Nhìn thấy cửa xe chiếc xe Ferrari dân được mở ra, một thân hình nóng bỏng, quyến rũ của một người phụ nữ bước xuống xe.
Nhìn thấy người này, tài xế thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù anh ta vẫn giữ tốc độ khoảng bốn mươi km/giờ, nhưng anh tin rằng người
—————————-