Phan Lâm nhiên biết người này đang nói cái gì, nhưng muốn giao người là không thể nào, lúc trước cái người nhà họ Phan kia đã bị Thủy Bình Vân dìm xuống đáy sông, bây giờ chỉ e không còn sót lại một chút cặn bã cũng không còn.
Nhưng loại chuyện này không thể thừa nhận, nếu không nhà họ Phan sẽ trả thù anh ta không chút do dự.
Mặc dù Phan Lâm cố ý muốn cùng nhà họ Lâm vạch mặt, tính ân oán giữa quá khứ và hiện tại, những còn quá sớm.
“Anh bạn này, tôi không biết anh đang nói cái gì.
Nếu anh có bằng hữu biến mất ở Giang Thành, nể mặt nhà họ Phan, tôi sẽ giúp tìm.
Tôi cũng chỉ có thể làm những thứ này.’ Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Bác sĩ Lâm, tất cả đều là người thông minh, anh cần gì giả ngốc trước mặt tôi?”
Người kia híp mắt cười nói, ánh mắt lóe lên tia gian xảo càng rõ ràng.
“Cái gì nên nói tôi cũng đã nói rồi.
Nếu như anh thật sự không tin tôi, vậy tôi cũng hết cách.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Là vậy sao?”
Người đàn ông thở dài và nói với vẻ thất vọng: “Thật là đáng tiếc.
Tôi vốn tưởng rằng bác sĩ Lâm là một người rất thông minh, nhưng bây giờ có vẻ như… tôi đã sai, một sai lầm lớn! Haiz… Thật là thất vọng!”
Dứt lời, người đàn ông đưa tay về phía Phan Lâm.
Những người còn lại trong gia đình Phan cũng đứng dậy khỏi ghế.
“Bác sĩ Lâm, nếu anh đã không biết chuyện này thì quên đi, không quấy rây nữa, cáo từ!”
Người kia mỉm cười nói với Phan Lâm.
Lông mày Phan Lâm khẽ nhúc nhích, nhưng anh không nói gì, chỉ vươn tay nắm chặt.
“Bảo trọng, bác sĩ Lâm!”
Người đàn ông mỉm cười, sau đó quay người dẫn người rời khỏi nhà họ Lâm.
“Bọn họ cứ đi như vậy à?”
Hàn Long có hơi bất ngờ.
“E rằng không đơn giản như vậy.”
Phan Lâm nhìn mấy người rời đi, trầm giọng thờ ơ nói: “Người này so với người nhà
—————————-