“Phùng Hiên!! Có một tiếng âm vang, cánh cửa bị đạp tung ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc vest xông thẳng vào phòng họp.
Phùng Hiên sững sờ khi thấy người tới đột nhiên đứng lên chào hỏi.
“Xin chào Đoàn trưởng!”
Không ngờ người đó bước tới, đấm vào mặt Phùng Hiên.
Bốp! Phùng Hiên bị đánh chảy máu mũi, nhưng hắn không dám nằm trêи mặt đất, vội vàng đứng thẳng dậy.
“Hả?”
Tất cả những người trong phòng họp đều sững SỜ.
Nhìn hành động của Phùng Hiên, mọi người biết thân phận của người đàn ông này không đơn giản.
“Đồ khốn nạn!”
Người đàn ông chỉ vào mũi Phùng Hiên chửi rủa: “Anh nói cho tôi biết! Anh bị ngốc đến mức độ nào vậy hải Nói thử xem, anh đã làm chuyện tốt gì? Nói cho tôi hay!”
“Xin lỗi đoàn trưởng, tôi … Tôi sai rồi…”
Phùng Hiên cúi đầu nói.
Đoàn trưởng? Bọn họ nhớ rõ Phùng Hiên từng là bác sĩ quân y, sau đó liền bị chuyển qua Hiệp hội, đã nhiều năm chuyển qua, nếu người này là đoàn trưởng trong lúc Phùng Hiên còn trong quân đội, vậy ít nhất hiện tại … Một số người há hốc mồm và không thể tưởng tượng nổi nữa.
Vị khách này vô cùng tức giận hét lên: “Tôi nói cho anh biết, bên Hàn Quốc đã liên hệ về nước để xin tư liệu rồi! Chuẩn bị cho phép Lâm thần y nhập quốc tịch Hàn Quốc và đưa cậu ta đi!”
“Cái gì?”
Phùng Hiên sửng sốt: “Không! Quyết không thể để họ đưa Lâm thần y đi!”
“Quan cao chức trọng lẽ nào không bì được mấy lời nói lạnh nhạt mỉa mai châm biếm của các người sao?”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Phùng Hiên sắc mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
—————————-