“Ba!”
Một tiếng gọi tuyệt vọng vang lên.
Một cô gái mặc bộ quần áo màu đen thông dụng, tóc ngắn đang quỳ trên mặt đất của phòng khác, cô ta khóc lóc nức nở, vô cùng đau khổ.
Trong phòng khách còn có một người đàn ông trung niên đang không ngừng đi qua đi lại, sắc mặt của ông ta tái xanh, bàn tay siết chặt lại thành quyền, chỉ hận không thể cho cô gái kia một cái tát.
Nhưng ông ta vừa nâng tay lên, sau cùng vẫn kìm chế được.
“Mày đừng gọi tao là ba nữa, tao không có đứa con gái vô dụng như mày.”
Người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng quát.
“Ba à, ba đừng như thế mà, con gái biết Sai rồi, con xin thê, con sẽ không dám tiếp tục như thế nữa, hu hu hu...
Cô gái tóc ngắn òa khóc nức nở.
“Nói tóm lại, cho dù mày có nói gì cũng vô dụng, gia tộc đã đưa ra quyết định sẽ giam lỏng mày trong ba tháng, thiếu một ngày cũng không được."
Người đàn ông trung niên không nhịn được, phất tay nói.
“Ba, ba thật sự nhẫn tâm như thế ư?”
Sắc mặt của cô gái tái nhợt, trực tiếp nhào đến ôm lấy người đàn ông trung niên, gào khóc.
“Nhãn tâm ư? Mày có biết mình đã làm ra chuyện gì không? Mày thiếu chút nữa đã khiến nhà họ Phan chúng ta và bên kia khai chiến, may mắn bác trai của mày là người thông minh, chuyển mầm tai họa này đi, nếu không một khi tranh đấu, tất cả tổn thất của nhà họ Phan chúng ta đều sẽ tính hết lên trên đầu mày, đến lúc đó không chỉ đơn giản là ba tháng giam lỏng thôi đâu, chỉ sợ mày sẽ bị lột từng lớp da một, mày hiểu không?”
Người đàn ông trung niên lớn tiếng quát.
Vừa nghe thấy ông ta nói như thế, cô gái kia bị dọa đến mức cả người run lên, thiếu chút nữa đã không đứng vững.
Cô ta vội vàng hỏi.
“Vậy...
Ba à, bên chỗ bác trai...
Đã xử lý xong chưa?”
“Còn chưa rõ, chẳng qua tao nghĩ chắc hẳn đã không vấn đề gì rồi”
“Lúc này nên đến cảm ơn bác trai rồi.”
Cô gái nhẹ nhàng thở ra.
“Cảm ơn ư?”
Người đàn ông trung niên hừ nhẹ một tiếng.
“Ông ta nào có lòng tốt như vậy, chẳng qua là muốn lôi kéo ba mày mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
Tỉng ting ting.
Đúng vào lúc này, điện thoại của người đàn ông trung niên đổ chuông.
Người đàn ông nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, ánh mắt lo lắng, lập tức kết nối.
Còn chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
“Ba à, điện thoại của ai thế? Có chuyện gì vậy? “Còn có thể là chuyện gì chứ? Không phải chuyện của mày thì là của ai?”
Người đàn ông trung niên kia khẽ quát một câu.