Linh Trúc đã khóc và kể cho Phan Lâm nghe những chuyện mình đã trải qua.
Vô cớ đụng phải mấy tên quan chức, đền tiên.
Dù đi đâu làm gì, cô ấy cũng chưa làm được nguyên ngày thị bị đuổi việc.
Ngay cả những người thân trong gia đình cũng bị ảnh hưởng.
Phan Lâm im lặng nghe.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tác động của sự việc này đối với Linh Trúc lại lớn đến vậy.
Nói cách khác, anh không biết Hiệp hội y khoa sẽ đuổi cùng giết tận Linh Trúc như vậy, không chỉ có bóp chết cô ấy, ngay cả những người thân xung quanh cũng không buông tha… “Linh Trúc, chuyện này để tôi lo.
Tôi sẽ khôi phục cho em cuộc sống bình thường trước đây, hơn nữa còn khiến em tốt hơn!”
Phan Lâm an ủi.
“Cảm ơn thầy, thây Lâm, chỉ là bây giờ ngay cả ba mẹ cũng không thể hiểu được em.
Em thực sự… thật sự không biết phải làm sao…”
Linh Trúc che mặt khóc thút thít.
“Linh Trúc, đừng lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng em phải làm một việc cho tôi bây giờ.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi muốn em đến ngay Hiệp hội y khoa để khám bệnh cho con gái của Vương tử Birken!”
Phan Lâm nói.
Linh Trúc bàng hoàng: “Thưa thầy, thầy nói gì vậy? Khám bệnh cho con gái của Vương tử Birken? Đây… tại sao? Lần này Vương tử Birken đến nước Mỹ để tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hiệp hội y khoa.
Em đã bị Hiệp hội y khoa khai trừ, em thậm chí không thể vào cửa của Hiệp hội y khoa, thây, em không thể làm được! ”
Mọi người đều biết rằng Vương tử Birken đến Mỹ để chữa bệnh.
“Linh Trúc, em không cần phải vào Hiệp hội y khoa.
Thực tế, em chỉ cần đứng ngoài là đủ.
Khi Vương tử Birken ra khỏi đó cùng con gái, em mới đi khám bệnh cho họ.”
“Thưa thây, em e rằng điều này không hiệu quả.
Nếu ngay cả Hiệp hội y khoa cũng không thể chữa khỏi bệnh cho con gái của Vương tử Birken, thì làm sao em có thể làm được? Và Vương tử Birken chắc chắn sẽ không tin em! Vệ sĩ của ông ấy sẽ không cho phép em đến gần ông ấy…”
Linh Trúc thở dài.
Cô ấy đã biết ý định của Phan Lâm.
—————————-