“Ông nói cái gì? Ba nghìn năm trăm tỷ đồng nào? Tôi… tôi không hiểu! Tôi không biết ông đang nói cái gì?”
Phạm Lạc mau chóng lấy lại bình tĩnh, nói ấp a ấp úng.
“Anh Lạc, anh đã quên rồi sao? Ngày hôm qua đích thân anh đã đến công ty Dương Hoa tham dự buổi thương lượng hữu nghị vê vấn đề trong hợp đồng của đoàn phim “Chiến hổ”
.
Thật ra, ngay từ đầu chủ tịch Lâm đã nhận ra bản hợp đồng có vấn đề, nên anh ấy đã tiến hành bồi thường cho người của đoàn làm phim “Chiến hổ”
, căn cứ theo điều khoản trong hợp đồng, khoản bồi thường không lên đến số tiên ba nghìn năm trăm tỷ đồng, nhưng để bồ thường cho thiệt hại của đoàn phim “Chiến hổ”
, chủ tịch Lâm đã trực tiếp bỏ ra, ngoài khoản bồi thường, còn có một khoản thăm hỏi lên đến cả tệ.
Tôi rất tò mò, tại sao rõ ràng anh đã nhận lấy khoản tiền bồi thường mà vẫn làm ầm ï chuyện này lên đến tòa, và đối đầu công khai với chúng tôi, không lẽ anh đã nuốt gọn ba nghìn năm trăm tỷ đồng đó?”
Hồ Huyền Thu nói rất từ tốn.
Vừa dứt lời, một vài người của đoàn phim “Chiến hổ”
đến nghe xét xử chợt nghẹn thở.
Đám người Thành Chính cũng vội nhìn về phía Lạm Lạc, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc.
“Có cái rắm! Tôi… tôi nuốt ba nghìn năm trăm tỷ đồng bao giờ? Không? Không đúng? Tôi hoàn toàn không hay biết về tiên nong gì hết! Chủ tịch Lâm đưa cho tôi ba nghìn năm trăm tỷ đồng bao giờ? Sao tôi lại không biết? Là ông đưa à?”
Phạm Lạc toát mồ hôi, cuống quýt nói.
“Anh Lạc, anh không thừa nhận cũng không sao, chuyện này có ghi chép trong lịch sử giao dịch mà.”
Hồ Huyền Thu nói.
“Lịch sử giao dịch thì chứng minh được gì? Các người ép buộc chuyển tiền cho tôi! Rồi mới nói cho tôi biết, thế thì tôi chẳng oan quá à?”
“Anh Lạc, ngày hôm qua sau khi nhận được ba nghìn năm trăm tỷ đồng anh có dùng thẻ ngân hàng hay không, và phải chăng anh đã đọc tin nhắn thông báo nhận được ba nghìn năm trăm tỷ đồng vào tài khoản, chuyện này có thể điều tra được, lời giải thích của anh thực chất rât khiên cưỡng.”
Hồ Thu Huyền lắc đầu.
Phạm Lạc há miệng nhưng không thốt
—————————-