Nhìn qua, là tay Phan Lâm, giữ ở cổ tay Tiếu Minh Hàn.
Thế công của anh ta đã bị phong tỏa.
Lực lượng của anh ta bị Phan Lâm ngăn cản.
Cho dù Tiếu Minh Hàn muốn dùng sức như thế nào, đều không thể làm cho bàn tay của mình có thể đánh xuống tiếp được...
Bổn phía xôn xao.
“Muốn chết!”
Tiếu Minh Hàn hừ lạnh một tiếng, hai tay đồng thời dùng sức, phóng thích lực lượng kỹ xảo, tạo áp lực cho Phan Lâm, đồng thời đá một phát vào bụng Phan Lâm.
Một chuỗi động tác được hoàn thành trong nháy mắt, căn bản làm cho người ta phản ứng không kịp.
Nhưng thể công của Tiếu Minh Hàn cũng không chỉ có vậy.
Trong lúc anh ta dùng hai tay tạo áp lực cho Phan Lâm và một chân đá vê phía Phan Lâm, trên người của anh ta cũng phun trào ra khói bụi màu lam nồng đậm và kinh khủng.
Bụi như có tay, bao trùm về phía Phan Lâm.
Giờ phút này đây, cơ bắp trên người Phan Lâm cũng bắt đầu uể oải, cơ bắp bắt đầu héo rút, má lõm, xương gò má lồi ra, giống hệt như thể tinh khí bị hút khô.
“Hả?”
Mọi người biến sắc.
Trong tình huống thế này, cho dù Phan Lâm có thể kịp phản ứng, chống đỡ được công kích của Tiếu Minh Hàn, chỉ sợ cũng không có nhiều sức lực để ngăn cản.
Bác sĩ Lâm...
Thất bại rồi! Độc hoàng không hổ là độc hoàng! Chiêu thức độc công của anh ta quả là làm cho người khác hãi hùng khiếp víal Mọi người trong lòng run rẩy thầm nghĩ.
Chỉ có điều.
Khi những đợt tấn công liên tiếp không ngừng làm cho người hít thở không thông của Tiếu Minh Hàn đánh lên người Phan Lâm, lại thấy ngón tay Phan Lâm có vài tia sáng lướt qua, mấy chiếc kim bạc cắm ngược ở mu bàn tay Phan Lâm.
Sau đó thì thấy gân xanh mạch máu trên cánh tay Phan Lâm đột nhiên hiện lên rất rõ ràng.
Thân thể vừa nãy trở nên khô quất khô gầy đột nhiên lại tràn đầy trở lại, hơn nữa còn có vẻ khỏe mạnh hơn cả hồi nãy...
“Cái gì?”
Sắc mặt của Tiếu Minh Hàn thay đổi trong nháy mắt.
Bịch! Chân của anh ta đá vào Phan Lâm.
Nhưng một giây sau, Phan Lâm trở tay tung một chưởng hung hăng nện lên người Tiếu Minh Hàn.
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->