Phan Nhã Nam không còn lựa chọn nào khác, cô ta rất muốn ngậm chặt miệng không nói gì, thế nhưng lại vô ích.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt này biết quá nhiêu chuyện liên quan đến nhà họ Phan, cho dù Phan Nhã Nam muốn nói dối cũng không được.
Phan Nhã Nam chỉ có thể dưới thống khổ và tuyệt vọng nói ra chuyện liên quan đến lối vào cấm địa của nhà họ Phan.
“Anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không, đừng nói cho người khác biết là tôi đã nói cho anh nghe, mặt khác anh có thể đưa tôi rời khỏi nơi này không?”
Nước mắt của Phan Nhã Nam rưng rưng, cô ta gần như sắp sụp đổ.
“Được.
Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu, bình tĩnh nói.
“Lập tức đưa cô ta đến sân bay.”
“Vâng”
Tài xế gật đầu.
“Có thể giúp tôi đặt trước một tấm vé máy bay, tôi muốn rời khỏi Yến Kinh.”
“Cô muốn đi đâu?”
Người đàn ông kia lạnh nhạt hỏi.
Phan Nhã Nam ôm đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ, cô ta phát hiện ra mình không đi đâu được.
Nếu như cô ta đi tìm bạn bè để nương tựa, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Phan bắt lại, ra nước ngoài vừa không quen lại chẳng có người thân, rất khó để đặt chân, nơi có người quen đều bị nhà họ Phan nắm tin tức trong tay, một khi cô ta đến đó chính là tự chui đầu vào lưới.
Làm sao bây giờ? Phan Nhã Nam vô cùng thống khổ.
Thế nhưng đúng lúc này, trong đầu của cô ta đột nhiên lướt qua một suy nghĩ, giống như nghĩ đến chuyện gì, cô ta vội vàng nói.
“Đưa tôi đến Giang Thành.”
“Giang Thành ư?”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhướng mày, nhưng không phản đối, sau khi dặn dò tài xế một câu thì trực tiếp xuống xe.
Xe nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, có mấy bóng người đến gần.
“Chủ tịch Lâm, chúng tôi sẽ đi theo cậu nhé.”
Một giọng nói già nua hơi khàn vang lên.
Thì ra người đàn ông đeo mặt nạ sắt kia chính là Phan Lâm.
Sau lưng anh chính là Nguyên Tinh và đám người Tào Đức Duy.
Lần này bọn họ và đám người nhà họ Hắc cùng nhau đi đến Yến Kinh.
“Hắc Ngọc Thành dẫn theo người nhà họ Hắc làm loạn ở ngay cổng chính, phân tán lực chú ý của người nhà họ Phan, đây chính là cơ hội tốt nhất để đi vào bên trong cấm địa nhà họ Phan, những năm gần đây, tôi vẫn luôn không biết lối vào của cấm địa ở đâu, dù sao đây cũng là bí mật mà chỉ những người nắm quyền ở nhà họ Phan mới biết được, nhưng bây giờ tôi đã biết lối vào ở đâu, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được chứ?”
Trong mắt Phan Lâm lộ ra chiến ý.
“Chủ tịch Lâm, bên trong cấm địa của nhà họ Phan này có gì thế?”
Tào Đức Duy đứng ở phía sau thận trọng hỏi.
“Rất nhiêu thứ, đếm không hết, cũng không thể nói rõ được, đừng nhìn cửa vào cấm địa ở trong thành phố, trên thực tế cấm địa này thông với dưới lòng đất, cấm địa này vô cùng lớn, cất giữ không ít đồ vật, tôi sẽ lấy một ví dụ cho các ông dễ hiểu nhé, một phần nguồn gốc y thuật của tôi chính là từ bên trong cấm địa này cất giữ.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Gái gì?”
Hô hấp của Tào Đức Duy như dừng lại, ánh mắt già nua của ông ta đỏ lên.
Y thuật của bác sĩ Lâm, ông ta đã từng được chứng kiến.
Ông ta chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung.
Xuất thần nhập hóa, có một không hai.
Dạng y thuật này, Tào Đức Duy cảm thấy tự tỉ.
Ông ta cũng muốn đạt được, Phan Lâm đương nhiên vui lòng chỉ bảo, sẽ dạy ông ta một vài thứ.
Nhưng hôm nay biết được một phần y thuật của bác sĩ Lâm đến từ nơi cấm địa này...
Sao Tào Đức Duy có thể không đỏ mắt cho được chứ? Ông ta cũng chính là người học y, đương nhiên là muốn đi vào bên trong cấm địa này để tìm hiểu ngọn ngành.
“Tào trưởng lão, ông muốn vào cấm địa à?”
Phan Lâm nhìn thoáng qua ông ta rồi hỏi.
“Không dám, không dám, sao tôi có thể tranh đồ với bác sĩ Lâm được chứ.”
Tào Đức Duy vội vàng lắc đầu trả lời.
“Tào trưởng lão không cần phải như thể, nếu như ông thật sự muốn đi, tôi có thể dẫn ông đi nhìn xem, chẳng qua, an toàn của ông, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Có rất nhiều cao thủ canh giữ ở lối vào của cấm địa ư?”
Tào Đức Duy hỏi.
“Không có, lối vào không có một ai, không có người trông coi.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Vậy sao có thể gặp nguy hiểm chứ?”
“Trong lối vào của cấm địa có bố trí cơ quan Mặc Gia được truyền thừa từ ngàn năm, mỗi một cơ quan đều gây ra chết người, nếu như Tào trưởng lão có lòng tin tránh được cơ quan của Mặc Gia, ông có thể đi theo tôi.”
Phan Lâm lên tiếng.
“Cái gì...
Cơ quan...
Cơ quan của Mặc Gia ư?”
Sắc mặt của Tào Đức Duy trở nên trắng bệch.
Nguyên Tỉnh cũng choáng váng.
“Nhà họ Phan thế mà lại có cơ quan của Mặc Gia? Bọn họ nắm giữ cơ quan thuật của Mặc Gia sao?”
“Cũng không phải, chỉ là trước đó tổ tiên của nhà họ Phan lấy được cơ quan thuật của Mặc Gia, dùng nó để bố trí ở lối vào cấm địa mà thôi.
Theo như tôi được biết, cửa vào của cấm địa này có cơ quan của Mặc Gia, trong vòng một trăm năm đã giết chết 196 người ngấp nghé đến cấm địa của nhà họ Phan, có thể thấy được mức độ đáng sợ của nó như thế nào, lần này đi vào trong cấm địa, tôi cũng không quá nắm chắc, cho nên Tào trưởng lão, nếu như ông vào đó, tôi không thể đảm bảo an toàn cho ông được.”
Phan Lâm nói.
“Tôi không đi, tôi không đi!”
Tào Đức Duy vội vàng lắc đầu xua tay.
“Ông già này còn chưa tự đại đến mức nghĩ mình có thể chống lại được cơ quan của Mặc Gia, cậu Lâm, cậu đi một mình đi.”
Dù sao ông ta cũng chưa muốn chết.
“Nếu đã như thế, vậy các người chờ ở đây để tiếp ứng cho tôi, một mình tôi sẽ đi vào trong đó.”
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào bên trong con ngõ nhỏ thật dài kia, cất bước đi đến.
Bởi vì hình ảnh Phan Nhã Nam trốn từ cửa sau đã bị camera giám sát quay lại, cho nên có không ít người nhà họ Phan tụ tập ở cổng sau.
Nhìn thấy dáng vẻ đeo mặt nạ cổ quái của Phan Lâm, bọn họ lập tức cảnh giác cao độ.
“Anh là người ở đâu đến?”
“Đứng lại."
Có người nhà họ Phan hét lên.
Nhưng bọn họ còn chưa nói xong, bên này Tào Đức Duy và Nguyên Tỉnh đã xông đến, trong nháy mắt đã đánh bay đám người này.
Người nhà họ Phan thua tơi bời, không thể ngăn cản.
Đông thời Nguyên Tinh cũng đánh một chưởng về phía cổng, phát động một lực lớn.
Rầm râầm rầm.
Trong lúc nhất thời, cửa sau của nhà họ Phan sụp đổ.
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp nửa nhà họ Phan.
Nhà họ Phan hoàn toàn chấn động.
Nhưng mấy người lại không để ý.
“Thần Quân, mong cậu hãy cẩn thận.”
Nguyên Tinh khom người cúi đầu, cung kính nói.
“Chờ tôi."
Phan Lâm lạnh nhạt nói, xông thẳng vào nhà họ Phan...