Kít! Cửa xe bị đẩy ra.
Phan Lâm bước xuống xe, sải bước đi vào cổng nhà họ Kiều.
Kiêu Đức Khanh ngẩn ra, vội vàng đi lên phía trước.
“Anh Lâm! Tôi nghĩ là chúng ta nên nói chuyện trước đất”
Kiều Đức Khanh tươi cười, vội ngăn cản Phan Lâm, nói.
“Tránh ral”
, Phan Lâm lạnh nhạt nhìn Kiêu Đức Khanh.
“Anh Lâm…tôi đã biết chuyện rồi, mong anh đừng tức giận.
Có thể là anh không hiểu rõ chuyện nhà họ Kiều chúng tôi.
Ông nội tôi đã sắp tới đây rồi, ông hy vọng có thể bĩnh tĩnh nói chuyện với anh, hóa giải hiểu lâm, Kiêu Đức Khanh bày ra khuôn mặt tươi cười vội vàng nói.
Nhưng giây tiếp theo, Phan Lâm bất ngờ vươn tay, nắm lấy áo Kiều Đức Khanh, nhấc anh ta lên.
“Hả?”
Kiêu Đức Khanh khϊế͙p͙ sợ “Cậu chủ!”
Người nhà họ Kiều ở phía sau cũng sốt ruột, bọn họ bước lên phía trước nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ căng thẳng nhìn Phan Lâm.
Nhưng mà Phan Lâm cũng không là gì Kiều Đức Khanh, chỉ để đầu cậu ta sát vào anh, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Đức Khanh: “Cậu nghe đây! Nể tình chúng ta là chỗ đã quen biết, tôi không làm gì cậu.
Tốt nhất là cậu tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình!”
Nói xong, Phan Lâm đẩy tay một cái Bịch bịchI Kiêu Đức Khanh ngã ngôi trêи mặt đất, cái ʍôиɠ đau điếng.
“Thằng khốn!”
Người nhà họ Kiều giận dữ, mỗi người nhăm nhe bước lên như muốn ra tay.
“Đứng yên hết ở đấy cho tôi!”
Kiều Đức Khanh vội vàng quát.
“Cậu chủ…”
“Tất cả tránh ra!”
—————————-