Mọi người sửng sốt, nhìn kỹ lại thì thấy đây là một bản hợp đồng cho vay mượn tiên! “Bà là Phạm Mai Linh phải không? Chúng tôi là công ty cho vay cố định, bà vay công ty chúng tôi mười ba tỷ Việt Nam Đồng, giờ nên trả tiên lại rồi nhỉ?”
Người đeo kính râm cười nói.
“Ơ?”
Phạm Mai Linh há miệng, sững người.
Lý Ái Vân lập tức nói: ‘Không phải vay mượn tiên đều có quy định ngày trả sao? Giờ mới ngày mấy mà mấy người đã tới đòi nợ vậy? Làm gì có công ty vay mượn nào như mấy người chứ?”
“Đúng vậy, không phải ban đầu tôi đã xin vay nửa năm sao? Sao mới mấy ngày mà mấy người đã vội vã đến đòi nợ rồi?”
Phạm Mai Linh bèn vội vàng nói.
Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu và nói: “Quý bà à, bà đâu có nói là vay nửa năm đâu? Không phải bà xin vay và trả trong vòng ba ngày sao?”
Phạm Mai Linh há hốc mồm: “Cái gì? Ba ngày?’ Ly Siêu đang đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên, giật bản hợp đồng về mà nhìn cho thật kỹ.
“Trang thứ hai, hàng thứ ba rõ ràng đã viết hạn trả tiền vay là trong vòng ba ngày rồi mà, chỗ này còn có cả chữ ký và dấu tay của bà này! Giấy trắng mực đen, đừng trách chúng tôi nói mà không có lý chứ! Người đàn ông nọ vừa cười vừa đáp.
Lý Siêu trợn trừng hai mắt, hai tay run cả lên, một lát sau cả người lảo đảo ngả thẳng ra sau.
“Anh Siêu! Anh Siêu!”
“Anh cả!”
Lý Giang và Hứa Ngọc Thanh vội vàng đỡ lấy Lý Siêu.
Phạm Mai Linh vừa khóc vừa bấm vào huyệt Nhân Trung của ông ta.
Phan Lâm ngồi xổm xuống, xoa bóp cho Lý Siêu mấy lần rồi ông ta mới từ từ hít thở đều đặn.
Lý Siêu vừa đứng lên là đã giơ tay tát vào mặt Phạm Mai Linh một cái.
“Chát!”
Nửa bên má của Phạm Mai Linh lập tức sưng đỏ lên.
—————————-