“Cái gì?”
Hơi thở Hứa Minh Tùng run lên, ông ấy hoài nghi nhìn chằm chằm Phan Lâm: “Cháu… cháu nói cái gì? Ông nghe không rõ…”
Câu này gây ra chấn động quá lớn.
“Cháu nói cháu chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa.”
Phan Lâm lặp lại lần nữa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Hứa Minh Tùng kinh ngạc nhìn anh, đại não chấn động.
Nhưng một lúc sau, ông ấy đã cười khanh khách.
“Cậu nhóc, đừng đùa kiểu này.
Ông biết tất cả mọi thứ về cháu, ông biêt rõ rành rành cháu có bao nhiêu phân lượng.
cháu là chủ tịch Lâm? Làm sao có thể?”
Mọi người đều biết Phan Lâm chỉ là đứa cháu ở rể vô dụng của nhà họ Lý, Hứa Minh Tùng đương nhiên cũng đã nghe nói qua, hơn nữa Lý Ái Vân là cháu gái của ông ấy, làm sao có thể không hiểu Lý Ái Vân một chút nào? Làm sao có thể không biết gì về Phan Lâm? Ông ấy nghe nói ba năm qua Phan Lâm không đi làm, chỉ là đồ lười biếng lãng phí, người như vậy sao có thể là chủ tịch tài giỏi kia của tập đoàn Dương Hoa? “Ông ngoại, lời cháu nói là sự thật”
Phan Lâm vội vàng nói.
Nhưng Hứa Minh Tùng giơ tay lên ngắt lời anh.
“Cậu nhóc, ông hiểu ý của cháu, cháu cố tình lừa dối ông vì không muốn ông lo lắng đúng không?”
Phan Lâm cau mày, không biết nên nói cái gì.
“Thật ra thì ông biết, và ông cũng có thể nhìn ra được.
Ông đã biết điều đó từ lần cháu vì Ái Vân mà đánh Lâm Việt.
Tuy rằng thằng nhóc như cậu chỉ là người vô dụng, dựa vào vợ nuôi, nhưng trong xương cháu không phải đồ ăn mềm.
Ông tin tương lai cháu nhất định sẽ có triển vọng!”
Hứa Minh Tùng võ vai Phan Lâm cười nói.
Phan Lâm sửng sốt một chút, cười khổ không lên tiếng.
Thôi thì.
Hãy dùng những hành động thực tế để chứng miinh thuyết phục hơn, xét cho cùng, trong ba năm qua hình tượng kẻ vô dụng đã đi sâu vào lòng người… “Ông chủ, đã đến bữa tối, bà chủ mời ông đi đến đại sảnh.”
Lúc này, một người giúp việc bước vào phòng làm việc và nói.
“Được rồi! Lần này tôi sẽ cho bà lão kia mặt mũi! Đi, Phan Lâm, đi uống rượu với ông ngoại!”
Hứa Minh Tùng rất vui vẻ, kéo cánh tay Phan Lâm đi ra.
Phan Lâm không từ chối.
Mà quản gia ở ngoài cửa cau mày nói nhỏ: “Ông chủ, ông như thế này sẽ khiến bà chủ và những người khác khó chịu.”
“Ý của ông là gì?”
Ông cụ Hứa cau mày hỏi.
“Người này cũng là người mà nhà họ Tôn muốn đối phó.
Nhà họ Tôn ở kia… Quản gia ngừng nói.
“Vậy thì liên quan gì đến tôi? Nhà họ Tôn muốn đối phó với ai thì đó là chuyện của nhà họ Tôn, còn có thể ảnh hưởng đến bữa ăn của nhà tôi sao?”
Ông cụ tức giận nói rồi kéo Phan Lâm đi về phía đại sảnh.
Quản gia thầm thở dài, không lên tiếng.
Vào lúc này, đại sảnh là một biển người, một vài bàn vuông đã chật cứng người, những người giúp việc của nhà họ Hứa đang bưng sơn hào hải vị nườm nượp đi qua những dãy bàn.
Xung quanh đều những người nhà họ Hứa đang đỏ bừng mặt bưng chén uống rượu.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.
—————————-