Phan Lâm vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh đi vài phần.
“Phòng làm việc của tôi? Hàn Long, ông chắc là ông không nói đùa đấy chứ?”
Hai mắt Phan Lâm ngưng tụ lại lạnh lùng quát.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ nói phải đợi ở trong phòng làm việc của cậu, tôi cũng không có cách nào khác mà.
Tôi đã đề nghị bọn họ đến phòng họp chờ rồi, nhưng mà bọn họ không chịu đi.”
Vẻ mặt Hàn Long như đưa đám nói.
“Đây là Dương Hoa hay là chỗ khác? Rốt cuộc ông là người phụ trách của Dương Hoa hay là bọn họ?”
Phan Lâm túm lấy áo của Hàn Long, anh phẫn nộ khẽ quát.
“Chủ tịch Lâm, cậu đừng tức giận, tôi biết cậu có ý kiến, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào, căn bản là tôi không từ chối yêu cầu của hai người kia được.”
Hàn Long vội vàng giải thích.
“Vì sao?”
Phan Lâm ngưng mắt lại mà hỏi.
Hàn Long vội vàng lấy điện thoại ra, lục ra một tấm ảnh đưa cho Phan Lâm.
Phan Lâm nhìn lướt qua.
Trêи ảnh là một chiếc nhãn màu đen, trêи nhẫn khắc một con chim ưng giang hai cánh ra, trông rất sinh động, cực kỳ uy vũ.
“Diệp Ưng?”
Phan Lâm thất thanh.
“Xem ra chủ tịch Lâm đã nhận ra chiếc nhẫn này, nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không cần phải giải thích nữa.”
Hàn Long thở phào một hơi rồi nói.
“Sao tôi lại có thể không biết được chứ?”
Phan Lâm khép hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sắc mặt anh có chút lạnh lẽo.
Lúc Phan Lâm còn rất nhỏ đã từng thấy chiếc nhẫn này rồi.
Đó là lúc ở nhà họ Phan.
Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Phan, cũng chính là người của Diệp Ưng.
Người có thể kết giao bạn bè với nhà họ Phan hoặc là có thực lực ngang với nhà họ Phan, hoặc chính là mạnh hơn nhà họ Phan.
Người của Diệp Ưng đều sẽ đeo một chiếc nhẫn như vậy, lấy cái đó để chứng tỏ thân phận của mình.
—————————-