Phan Lâm ngồi trong phòng làm việc đợi khoảng bảy tám phút thì Hà Vĩ Hùng gọi điện đến.
“Như thế nào rồi?”
Phan Lâm hỏi.
“Có rất nhiều người có thể lay động được Niên Kỷ Hào Hùng, nhưng muốn trong ngày hôm nay làm cho Niên Kỷ Hào Hùng biến mất khỏi Giang Thành…rất ít người có thể làm được.”
Hà Vĩ Hùng chân chừ một chút rồi nói.
“Rất ít sao? Có nghĩa là có người làm được hả?”
Phan Lâm hỏi.
“Đúng vậy, hơn nữa chỉ cần một cú điện thoại là Doãn Ngụy phải lập tức thu hết tài sản rút khỏi Giang Thành, thậm chí về sau còn không dám bước vào Giang Thành nửa bước!”
Hà Vĩ Hùng nói.
Phan Lâm ngạc nhiên, anh có chút hứng thú, hỏi: “Ai mà lợi hại như vậy?”
“Dương Long…”
Hà Vĩ Hùng cẩn thận nói ra hai chữ này.
“Hả?”
Phan Lâm kinh ngạc.
“Hai năm trước, có một nhân vật lớn đã đến cầu Dương Long chữa bệnh.
Dương Long đã giúp người ấy chữa trị, nhưng cũng chỉ trì hoãn lại bênh tình chứ không thể chữa khỏi hẳn được, Nhân vật vĩ đại đó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Dương Long nói rằng nếu ngài sẵn lòng chữa trị cho nhân vật lớn kia thì ông ấy có thể giúp thầy giải quyết vấn đề này.”
Hà Vĩ Hùng nói.
“Ồ? Vậy đây chỉ là một cuộc giao dịch sao?”
Phan Lâm nhíu mày.
“Không, không, thưa thây, tôi nghĩ bọn họ sẽ không bao giờ có ý đó, bọn họ chỉ muốn tranh thủ một chút cơ hội thôi.”
Hà Vĩ Hùng vội vàng nói.
“Để xem họ có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này không.
Nếu sự việc được giải quyết, tôi mà hài lòng thì cũng có thể ra tay chữa trị.
Nếu sự việc không được giải quyết ổn thỏa, thì không ai có thể trách tôi.”
“Thầy yên tâm, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Dương Long.”
Hà Vĩ Hùng vội vàng cúp máy, bấm số cho Dương Long.
Hiện tại, Dương Long vẫn đang nằm trong khu nhà tập thể do Phái Nam Y tạm thời xây dựng.
Nhìn điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, ông ta run rẩy cầm lấy, đặt lên tai.
—————————-