Thần Y Ở Rể

Chương 1572: Chương 1572: Ngày tang thương của học viện






Mọi thứ lại bắt đầu trở nên giống như ngày hôm trước.

Nhưng lần này tốc độ lan truyên không nhanh như trước.

Bởi vì Huyết Phong lần này không hề dài dòng như trưởng lão.

Mặc dù cũng bị bao vây, nhưng người kia ra tay cực kì nhanh, từng nhát đao đều vô cùng tàn độc.

Chưa đến mười phút, người kia dừng lại.

Thanh đao dài trêи tay Huyết Phong đã bị nhuộm đỏ toàn là máu.

Máu bản ra khắp mọi nơi, chảy thành dòng trêи mặt đất.

Những cánh tay cẳng chân bị chặt đứt lìa rơi đây trêи đất.

Vô số người ngã xuống đất vừa lăn lộn vừa hét lên thảm thiết.

Một số người trong số họ đã ngất đi vì quá đau và mất nhiêu máu, còn những người khác đau lòng khóc nấc lên.

Không ai nghĩ rằng người này lại tàn nhân đến vậy.

Huyết Phong không giết người, nhưng cũng không hê nương tay! Cắt tay chặt chân! Không hề thương tiếc! Trong suy nghĩ của Huyết Ma Tông chủ chỉ cần không tàn sát người dân thì mọi việc sẽ không có gì to tát, chặt tay chân là cách để cảnh cáo thích hợp nhất.

Vì vậy ông ta đã cho phép Huyết Phong không nương tay với những người dân vô tội này.

Huyết Phong nâng thanh đao lên, dùng lưỡi liễm máu trêи lưỡi đao.

Mùi vị của máu tươi càng làm cho ánh mắt của anh ta trở nên điên cuồng hơn, anh ta bước vê phía Hà Vĩ Hùng.

“Không được!”

Những người xung quanh thấy như vậy vội vàng muốn chạy qua.

Hà Vĩ Hùng đau khổ gầm lên.

“Đừng xông lại đây!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Hà Vĩ Hùng.

“Để cho tôi chết! Để cho tôi chết đi!”

Hà Vĩ Hùng gào khóc thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất, cả người ông run lên: “Đừng làm hại đến người dân vô tội nữa! Hà Vĩ Hùng tôi không đáng để mọi người phải làm vậy.

Đừng đến đây nữa!”

Ông ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn mọi người bị hành hạ tàn nhân như vậy.

Ông ta không thể để cho người dân bị vô duyên vô cớ làm hai thêm nữa.

Ông ta vốn dĩ là một bác sĩ, cứu người và chữa bệnh là thiên chức của ông ta, nhưng tình cảnh hiện giờ khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Họ bị như vậy là do ông ta, tất cả đều tại ông ta nên mới mọi chuyện mới trở thành như hiện giờ, suy nghĩ này như đang chiếm cứ cả đầu óc ông ta! Vì vậy ông ta thà chết trêи tay người này cũng không muốn làm hại thêm người nào nữa! “Bác sĩ Hà!”

Mọi người đều bật khóc. —————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.