Vào giờ phút này, sức mạnh mà Phan Lâm thể hiện ra ngoài quả thực là kinh động trời đất, khiến người ta sợ hãi, không ai có thể sánh bằng.
Những tên cao thủ theo Ngạo Sâm đến đây căn bản không chịu nổi một chiêu này của anh!
Ngạo Sâm hãi hùng khiếp vía, vô cùng kinh hãi.
Anh ta biết tất cả đã xong rồi!
Bản thân anh ta căn bản không thể tiếp tục đánh thắng Phan Lâm!
Chạy!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Sâm.
Không thể tiếp tục đánh, nếu không thì anh ta cũng sẽ có kết cục như những người chết này, hài cốt cũng không còn!
Ngạo Sâm bỗng nhiên xoay người muốn bỏ chạy, sao có thể quan tâm nhiều như vậy?
"A!"
Lúc này, một tiếng kêu la thảm thiết truyền đến.
Ngạo Sâm theo bản năng quay đầu lại, lại nhìn thấy Phan Lâm đã xông đến bên cạnh cậu chủ Huyết chỉ trong nháy mắt, dùng một tay ấn cậu ta ở trên mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới thân của cậu chủ Huyết trở nên đỏ tươi, sau đó mặt đất vỡ ra, một dòng nhung nham nóng bỏng phun ra từ dưới đất, nuốt chửng cậu chủ Huyết.
Cậu chủ Huyết, chết!
Da đầu của Ngạo Sâm tê dại, bị dọa đến mức hai chân nhanh chóng mềm nhũn.
Anh ta chạy như điên đến bên cạnh người đàn ông trung niên, kêu lên một tiếng thất thanh: “Chạy! Chạy nhanh! Chạy nhanh lên!”
“Chuyện gì đã xảy ra?”.
Người đàn ông trung niên và hai ông lão còn đang run rẩy, sắc mặt rất khó coi, nghiến răng mà quát.
Nhưng Ngạo Sâm căn bản không quan tâm đến ông ta, lao thẳng về phía lổi ra, muốn rời khỏi cái nơi thị phi này.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Vèo!
Một ánh lửa xẹt qua.
Ngạo Sâm đang chạy như bay thì dừng lại.
Anh ta toát mồ hôi đầy đầu, vô cùng hoảng sợ, nhìn hình bóng ngập tràn ánh lửa ở trước mặt.
Đó đúng là Phan Lâm!
“Hấp thu! Anh ta quả nhiên đã hấp thụ toàn bộ!” Hắc Hỏa kích động liên tục la lên.
“Thật không thể tưởng tượng được! Không ngờ sau khi chủ nhân chết, thế nhưng lại còn có người làm được điều này! Ý chí của người này.... Thật là đáng sợ!”
Vẻ mặt của Bạch Hỏa cũng rất chấn động.
Phải biết rằng, để làm được điều này thì sẽ khó khăn đến mức nào!
Đầu tiên, phải dung hợp với mồi lửa!
Nhưng muốn dung hợp với mồi lửa thì cần phải chịu đựng sự dày vò và đau khổ mà người bình thường không thể tưởng tượng được!
Loại tra tấn đó là không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa cơn đau đớn đó kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ!
Có người ngay cả vài giây cũng không thể chịu đựng được, nhưng người này lại cắn răng đứng ở đó! Loại ý chí này đủ để khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Mà bây giờ, anh không chỉ hòa hợp mồi lửa, mà còn nuốt chửng mười mấy ngọn dị hỏa!
Mỗi một khi cắn nuốt một ngọn dị hỏa, các cơ quan nội tạng đều phải chịu đựng cảm giác đau đớn như bị đốt cháy!
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một hơi nuốt vào hơn mười mấy ngọn lửa... Chỉ có kẻ điên mới có can đảm làm như vậy!
Hơn nữa, anh ta còn chịu đựng loại khổ sở này mà không hề gục ngã! Đáng sợ một cách dữ dội!
Nếu đổi lại là một người bình thường, cho dù nuốt vào mười mấy ngọn dị hỏa, chỉ sợ là trong nháy mắt tinh thần sẽ suy sụp dẫn đến tẩu hỏa nhập ma rồi chết.
Nhưng anh lại không có!
Ánh mắt của Bạch Hỏa sáng quắc, vui mừng mà cười. “Có lẽ, đây là lý do tại sao chủ nhân luôn muốn chúng ta canh giữ cổ mộ!” “Truyền nhân của ông ấy đã xuất hiện! Đã xuất hiện!”
“Sứ mệnh của chúng ta... Cũng đã hoàn thành!”
Bạch Hỏa nói một cách nỉ non, nhìn về phía Hắc Hỏa.
Trên mặt Hắc Hỏa cũng tràn ngập sự tươi cười, hai người như trút bỏ được gánh nặng.
Nhưng đối với đám người Ngạo Sâm mà nói, việc Phan Lâm dung hợp với mồi lửa cũng không phải là tin tức tốt gì.
“Bác sĩ Lâm... Chúng ta có việc cần phải bàn bạc cho tốt. Tôi từ bỏ dị hỏa, anh có thể cho tôi một con đường sống, để cho tôi rời đi an toàn được không?” Giọng nói của Ngạo Sâm đều đang run rẩy, nói một cách gấp gáp.
“Bây giờ nói những lời này thì e là đã muộn”
Phan Lâm nói với khuôn mặt không có chút biểu cảm, anh lập tức giơ tay lên, chưởng một cái về phía Ngạo Sâm.
Bum!
Trong không khí tạo ra một móng vuốt lửa, tóm lấy Ngạo Sâm như muốn bóp nát khoảng không.
Một con đường sống để Ngạo Sâm chạy trốn cũng không có, anh ta lập tức bị móng vuốt lửa này giam cầm.
Sức nóng dữ dội đã thiêu đốt làn da của anh ta.
“Không!”
Ngạo Sâm gào thét lên.
“Đừng nóng vội, tôi sẽ đến cứu cậu!”
Người đàn ông trung niên hét lên, trực tiếp tung ra một luồng hàn khí lạnh lẽo muốn dập tắt ngọn lửa ở trên người Ngạo Sâm.
Những ngọn lửa này quá mức dữ dội, cho dùng hơi thở bằng giá của ông ta có mạnh đến cơ nào thì khi đến gần ngọn lửa đều sẽ kết tụ thành bằng.
“Khốn kiếp!”
Người đàn ông trung niên cảm thấy khó thở, nghiến răng một cái, trực tiếp cắt đứt ngón tay của mình, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, tiện đà hít vào một hơi thật mạnh, tung về phía Ngạo Sâm một lần nữa. Lần này ông ta thật sự đã sử dụng năng lượng căn nguyên mạnh nhất để thúc đẩy hàn khí lạnh lẽo.
Hô!
Gió lạnh thổi tới, khiến cho mặt đất đóng băng, quật thẳng vào Ngạo Sâm.
Nhưng trong khoảnh khắc gió lạnh sắp đến gần Ngạo Sâm thì móng vuốt lửa đang bao quanh cơ thể Ngạo Sâm đột nhiên biến mất không chút dấu vết.
“Cái gì?”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên thay đổi rõ rệt.
Răng rắc!
Chỉ thấy trong nháy mắt Ngạo Sâm đã bị hơi thở của người đàn ông trung niên làm cho đóng bằng, cả người hóa thành một tác phẩm điêu khắc bằng bằng và đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Phan Lâm chậm rãi đi lên phía trước, vươn ngón tay gõ nhẹ vào giữa lông mày của Ngạo Sâm một chút.
Răng rắc....
Cơ thể Ngạo Sâm lập tức chia năm xẻ bảy, đổ sụp hoàn toàn xuống, chết ngay tại chỗ.
“Không!”.
Người đàn ông trung niên kêu lên một tiếng thế lương.
Nhưng ông ta đã không thay đổi được kết quả.
“Tao muốn mày phải chết!”.
Người đàn ông trung niên giống như một con sư tử bị chọc giận, rít gào lên một tiếng rồi lao về phía Phan Lâm, mang theo sức mạnh vô cùng lạnh lẽo có thể xuyên thấu qua cả linh hồn, đánh về phía Phan Lâm.
“Cải Thiên Thần Viêm!”
Hai mắt Phan