Nghe thấy lời Lôi Bằng Sơn nói, ông Quang giận tím mặt, ánh mắt rét lạnh nhìn đám người nhà họ Hứa.
“Hứa Minh Tùng! Chẳng lẽ ông không biết thủ đoạn của nhà họ Lôi tôi à?”
Ông Quang lạnh lùng hỏi.
Hứa Minh Tùng vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, giải thích: “Cậu Quang, tôi nghĩ chuyện này cậu nên điều tra một chút, ai đúng ai sai, tôi tin cậu đều có thể phán xét!”
“Là lỗi của con tôi!”
“Quả nhiên là cậu Quang rất sáng suốt.”
“Nhưng như vậy thì thế nào?”
Ông Quang lập tức nói thêm một câu.
Vẻ mặt Hứa Minh Tùng cứng đờ.
“Cho dù con tôi nhằm vào nhà họ Hứa ông, nhà họ Hứa ông có thể làm gì? Tôi không sợ nói cho các ông, con tôi muốn đánh nhà họ Hứa các ông, nhà họ Hứa các ông cũng phải ngoan ngoãn vươn đầu ra, nhà họ Hứa các ông là cái thá gì chứ? Cũng dám đánh trả con tôi?”
Ông Quang vỗ bàn hừ lạnh nói.
Sắc mặt người nhà họ Hứa lập tức thay đổi.
“Ông Quang...
“Đánh gãy tay chân mấy người này cho tôi!”
Ông Quang chỉ mấy người nhà họ Hứa muốn kéo Lôi Bằng Sơn đi nói.
“Dạ”
Người phía sau ông Quang lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”
Có người nhà họ Hứa muốn ngăn cản.
Nhưng một người của ông Quang như một làn gió xông tới, trở tay tát hai cái.
Bốp bốp! Người nọ lập tức bị tát ngã, đôi má sưng lên, khóe miệng đều đã chảy máu.
“Hả?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Ông là cái thá gì? Mà dám làm càn ở đây? Người nào còn dám làm càn, thì phế tay chân!”
Sau khi nói xong, người nọ nhấc chân lên giãm một cách tàn nhẫn.
Rắc! Cơ thể người nhà họ Hứa lập tức bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường sau người, xương cốt bị gãy, hôn mê bất tỉnh.
Người nhà họ Hứa bị dọa nhảy dựng lên.
“Á.."
Tiếng xương cốt gãy vang lên...
Vẻ mặt Hứa Minh Tùng giận dữ, trừng mắt nhìn anh ta.
“Sao thế? Hình như ông cụ Hứa của chúng ta vô cùng giận dữ?”
Ông Quang lạnh nhạt nhìn ông ấy, bộ dạng không thèm quan tâm.
“Cậu Quang, cậu làm hơi quá rồi đấy? Là con trai của cậu tới gây chuyện trước! Tôi chỉ đuổi cậu ta ra ngoài mà thôi! Không có làm chuyện gì quá đáng, vì sao cậu Quang lại gây
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->