“Mượn?”
”
Lý Ái Vân gần như choáng váng.
Vay tiên mua ô tô? Lại còn mua xe sang? Điên rồi sao? Người bình thường sao có thể làm được việc như vậy? “Bác à, bác… đang yên đang lành sao bác lại vay tiền mua xe? Bác định trả kiểu gì?”
Lý Ái Vân cẩn thận hỏi.
“Ồ, Ái Vân, con không biết sao? Con gái bác sắp trở thành một đại minh tinh! Đến lúc đó, nó kiếm tiên tỷ, chiếc xe cỏn con này của bác có đáng là gì? Còn lâu mới phải lo thiếu tiền!”
Lưu Lăng Nhiên rất tự hào mỉm cười.
“Đại minh tinh?”
Lý Ái Vân khó hiểu.
Phan Lâm ở bên cạnh khẽ nhúc nhích lông mày, có chút chán ghét nhưng cũng không phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Ái Vân, chúng ta trở về đi.”
“Ô? Thằng chó má mày cũng ở đây?”
Lưu Lăng Nhiên cố ý giả bộ như mới phát hiện ra Phan Lâm, chanh chua nói.
“Bác à, bác nói năng lịch sự một chút đi.”
Vẻ mặt Lý Ái Vân trở nên mất tự nhiên.
“Con gái, con vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi của cái thứ rác rưởi này sao? Nó chỉ là thằng ký sinh trùng chuyên ởi ăn bám.
Trước tiên là ăn bám con, bây giờ sắp ly hôn với con rồi, lại định mồi chài con gái bác.
Ha ha, cái thằng này chỉ là loại đi gây họa.
Ái Vân, bác khuyên con nên sớm ly hôn với nó, nếu không sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận.”
Lưu Lăng Nhiên chế nhạo.
“Bác gái, bác… sao có thể nói như vậy?”
Lồng ngực Lý Ái Vân phập phồng, sắc mặt đỏ lên.
Phan Lâm cũng bực.
Anh không phải “bùn nhão”
, sao có thể không tức giận? “Bác gái, từ đầu đến cuối tôi chỉ coi Lý Cẩm như em gái mình, chưa từng có suy nghĩ vượt quá chừng mực với em ấy, xin bác đừng hiểu lầm.
Nếu thật sự muốn tìm một người phụ nữ giàu có, tôi sẽ không bao giờ dính vào nhà bác.
Nhà bác giàu có ở chỗ nào?”
Phan Lâm trâm giọng nói.
“Á à? Vẫn còn khua môi múa mép! Cậu không biết là Lý Cẩm nhà tôi đã ký hợp đồng với đạo diễn Khang sao?”
Lưu Lăng Nhiên liên tục cười lạnh.
“Tôi biết.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Biết mà còn dám nói chuyện với tôi như vậy? Ngày nào đó con gái tôi sẽ lên như diều gặp gió, tôi nói cho cậu biết, cậu với không nổi đâu!”
Lưu Lăng Nhiên chỉ vào mũi Phan Lâm chửi bới.
“Vậy giờ cô ấy lên như diều gặp gió rồi sao?”
Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Ồ, vậy chúng ta nhìn thử xem! Đến lúc đó, cậu đừng có đến nhà chúng tôi xin cơm!”
Lưu Lăng Nhiên trừng mắt nhìn Phan Lâm, không thèm quan tâm đến Lý Ái Vân nữa, ngồi trêи chiếc Maserati mà bà ta vừa nhắc tới, lái xe rất không thành thạo, đi khỏi chỗ này.
Hai người rời sông với tâm trạng tồi tệ.
—————————-