Những người này tuy rằng không phải người luyện võ, nhưng đáng sợ hơn người luyện võ rất nhiều.
Bọn họ sẽ dùng não.
Quan trọng nhất là, Phan Lâm chưa bao giờ qua lại với hacker, vốn không biết những thủ đoạn này của bọn họ.
Phan Lâm tin tưởng, hết thảy sản phẩm điện tử trêи người mình vào lúc này đã đều mất hiệu lực.
Hơn nữa, bất kỳ tín hiệu nào ở đây đều bị che đậy.
Trừ khi là biết nơi này từ sớm, bằng không người anh gọi tới, một hồi lâu rất khó khoá chặt điểm này.
“Bác sĩ Lâm, tiền không đủ thì kiểm lại được, anh lợi hại như vậy, kiếm một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng còn không phải dễ dàng sao? Tuỳ tiện sáng tạo mấy phương thuốc, trị bệnh cho mấy người có tiền, tiền không đến sao? Rất được lợi, trái lại người này không còn, vậy thì thật sự không được rôi! Bên nào nặng bên nào nhẹ, người thông minh như anh, tự nhiên là sẽ phân biệt được đúng sai, đúng không?”
Đâu mào gà cười ha hả nói.
Dưới tình huống này, bất luận là ai tất nhiên đều sẽ bó tay hết cách.
Dù cho Phan Lâm thủ đoạn phi thường, đương nhiên cũng như vậy.
Đâu mào gà biết, anh ta thắng.
Bất kể là những trùm thương mại kia, hoặc là gia tộc lánh đời, cũng không bằng anh ta.
Ít nhất, mình có thể bức bác sĩ Lâm đến mức độ thế này, mà bọn họ không làm được! Hôm nay, anh ta lại hung hãn lừa gạt đối với bác sĩ Lâm.
Chờ đơn này kết thúc, anh ta muốn nói ra sự tình, khoác lác một phen, để cho danh tiêng của mình vang xal Anh ta nghĩ đến bản thân vào thời khắc huy hoàng trêи Internet trở thành một truyên kỳ lớn.
Nhưng lúc này, Phan Lâm đột nhiên mở miệng.
“Bên nào nặng bên nào nhẹ tôi đương nhiên phân ra rõ ràng.
Có điều anh… đúng là không nhìn rõ hiện trạng lắm.”
“Bác sĩ Lâm, anh còn không chịu cúi đầu?”
Ánh mắt của đầu mào gà lập tức lạnh lẽo.
“Tôi cho anh thời gian ba giây, lập tức bỏ dao trong tay xuống, thả cô Lý Ái Vân ra.
Như vậy, các người có thể toàn vẹn rời khỏi nơi này!”
Nói xong, Phan Lâm trực tiếp đếm ngược: “Bal”
“Ba cái đầu mẹ mày! Họ Lâm! Mày đến cùng có giao tiên hay không? Không trả tiền, gái mày cũng không có!”
Đâu mào gà giận dữ, lớn tiếng gào thét.
Nhưng mà Phan Lâm vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, lại trực tiếp nói: “Hai!”
“Mẹ nhà nó!”
“Thật sự cho rằng chúng ta hù doạ đại à?”
“A-dam, trực tiếp ra tay đi!”
“Được!”
—————————-