“Các người muốn làm gì?”
“Dừng tay! Đêu dừng tay cho tôi!”
“Hàn Long! Ông...
Vậy mà ông dám làm như vậy đối với tôi? Ông không sợ tôi báo cáo với chủ tịch Lâm sao?”
“Khốn nạn! Đám khốn nạn các người, tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”
“Mau dừng tay!”
Phan Nhã Nam luống cuống, thét chói tai gào thét, điên cuồng vùng vẫy.
Nhưng mà...
Không có bất cứ tác dụng gì! Mấy nhân viên bảo vệ đuổi cô ta ra một cách vô tình.
Phan Nhã Nam mặt xám mày tro, còn không chịu đi, giống như phát điên lại xông vào công ty Dương Hoa.
Rơi vào đường cùng, Hàn Long chỉ có thể gọi cảnh sát tới, đưa Phan Nhã Nam đi.
Đợi Phan Nhã Nam rời khỏi cục cảnh sát, trời đã tối rôi.
Vẻ mặt cô ta âm trâm, tức tới mức toàn thân phát run.
Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa từng chịu nhục nhã như thế.
“Khốn nạn! Khốn nạn!”
“Phan Lâm anh giỏi lắm! Dương Hoa giỏi lắm! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mấy người! Các người đợi coi, tôi nhất định phải khiến mấy người trả lại gấp trăm lân! Chết không có chỗ chôn! Các người đợi đó cho tôi!”
Phan Nhã Nam gầm thét, nghiến răng ken két.
Nhưng mà cô ta đã không còn nơi nương tựa, bị nhà họ Phan truy nã, cô ta báo thù kiểu gì đây? Muốn động vào Dương Hoa, quá khó khăn rồi! “Hừ, nếu vậy mình thu thập Phan Lâm trước! Những chuyện này là do Phan Lâm làm hại! Ra tay với anh ta trước vậy!”
Đôi mắt Phan Nhã Nam khẽ đảo, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, chạy tới cửa hàng ở ven đường mượn điện thoại, ấn một dãy số.
“Xin chào, xin hỏi anh là anh Bành Hạo Nhiên sao?”
Phan Nhã Nam cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ dịu dàng ngọt ngào.
“Cô là?”
“À...
Tôi là vị khách dùng cơm trong nhà hàng hôm nay, tôi tên là Phan Nhã Nam, anh Nhiên, anh không nhớ rõ sao?”
Phan Nhã Nam nói.
“Hóa ra là cô à, ha ha, sao có thể không nhớ rõ được? Cô Nam, cô có khỏe không?”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của Bành Hạo Nhiên.
“Anh Nhiên, không biết bây giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp mặt anh.”
Phan Nhã Nam chân chừ một lát, nhỏ giọng nói.
“Cô Nam, cô gặp vấn đề gì sao?”
“Chuyện này...
Không phải là vấn đề gì, chúng ta gặp mặt tâm sự được không?”
Phan Nhã Nam ra vẻ đau khổ, giọng nói đã có vẻ khàn khàn.
“Không thành vấn đề cô Nam, ách...
Như vậy đi, tôi thấy bây giờ tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, bây giờ cô ở đâu? Tôi lập tức bảo lái xe tới đón cô, thế nào?”
“Anh Nhiên, như vậy có phiên hay không?”
“Làm sao có thể phiền được cô Nam, chúng ta là bạn mà.”
Bành Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Nghe thấy thế, trong lòng Phan Nhã Nam vừa cảm động vừa vui sướng.
Cô ta biết, Bành Hạo Nhiên này đã câu được tới tay rồi!