Lý Ái Vân kinh ngạc nhìn Phan Lâm, cả người đều thất thân đến ngây ngẩn.
Cô thậm chí còn tưởng mình nghe lầm rồi.
Có trời mới biết tại sao Phan Lâm lại vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời như vậy… Phải biết rằng, anh chỉ là một tên ở rể thôi đó! Có một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy còn không biết đường quý trọng, anh còn muốn cái gì nữa? Tuy rằng người vợ này trêи thực tế cũng chỉ là hữu danh vô thực… Nhưng có biết bao nhiêu người muốn được làm vợ chồng dù chỉ trêи danh nghĩa với Lý Ái Vân mà còn không được đó… Anh còn bất mãn điều gì nữa vậy? “Không phải là… anh thích cô gái nào rồi đấy chứ?”
Lý Ái Vân khẽ nhăn đôi mày liễu, hạ giọng hỏi nhỏ.
“Không.”
“Vậy đang yên đang lành anh nói chuyện này làm gì vậy?”
“Tôi chỉ không muốn níu chân em thôi! Vì em và tôi là vợ chông nên em mới không dám vượt qua ranh giới kia phải không? Chuyện này đối với em cũng không phải là một chuyện tốt, vợ chông chúng ta cũng chỉ là có danh mà không có thực, chỉ là một vở hài kịch, một lời nói dối mà thôi.
Em cũng cần gì phải ôm đau khổ mà diễn tiếp làm gì? Như vậy không phải là mệt đến chết đi sao?”
Phan Lâm nói một cách ảm đạm.
“Sao? Anh chịu hết nổi rồi à? Hay là anh chê tôi không xứng?”
Không hiểu sao hốc mắt của Lý Ái Vân lại chợt đỏ bừng, cô trừng mắt mang theo cả phẫn uất nhìn về phía Phan Lâm.
Hai người đang ở gân nhau như thế.
Phan Lâm có thể dễ dàng ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ người cô, cũng có thể nhìn thấy được dòng nước mắt trong suốt đang chực trào bên khóe mắt của cô.
Anh hít một hơi thật sâu, bĩnh tĩnh nói: “Từ đầu tới đuôi đều không phải là tôi chê bai gì em, mà là mấy người… chê bai ghét bỏ tôi, không phải sao?”
Lời này vừa nói ra đã khiến Lý Ái Vân á
—————————-