Người của Cổ Linh đường đều bị đưa ŠŸ di hết, Thanh Hà đường lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.
Nhưng lúc này, miếu đường của Thanh Hà đường trông vẫn rách nát vô cùng, e là chỗ ở của ăn mày…cũng xa hoa hơn Thanh Hà đường này.
Tưởng Xà ngồi trêи một chiếc ghế vẫn chưa bị đập vỡ, trông rất bất an, thi thoảng lại nhìn sang phía Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm chỉ nhắm mắt ngồi, không đề ý đến cô.
Cứ thế đến tận đêm, Phan Lâm mới từ từ mở mắt.
“Có gì ăn không?”
Phan Lâm nói.
“Có, có!”
Tưởng Xà vội gật đầu, liền chạy đến một căn phòng nhỏ trong đường, lấy gạo và một chút rau của ra, bắt đầu chế biến.
: Một lúc sau, cô bưng hai đĩa đồ ăn và cơm đến.
Phan Lâm không khách sáo, bắt đầu ăn.
“Hương vị hơi chán.”
“Dù sao cũng không có gia vị mà….”
Tưởng Xà nặn ra nụ cười.
Phan Lâm gật đầu, cứ thế ăn.
“Lâm đại ca, lần này chúng ta coi như là đắc tội triệt để với Cổ Linh đường rồi! Tôi lo là ngày mai vị đường chủ đó của Cổ Linh đường sẽ đến, lúc đó..chúng ta nên đối phó thế nào?”
Tưởng Xà cần thận dè dặt hỏi.
“Cách đại hội vẫn còn hai hôm nếu như Cổ Linh đường thực sự rÑg tranh đoạt ngôi vị giáo chủ, thì sẽ không động chạm tới chúng ta vào lúc này, tôi là đường chủ của Cổ Linh đường, chắc chắn sẽ chọn cách tính sổ sau đại hội, nếu như đạt được ngôi vị giáo chủ, sau đó thanh trừ từ từ, không phải tốt hơn sao?”
Phan Lâm vừa ăn vừa nói.
Tưởng Xà ngần ra, dường như suy nghĩ, rồi gật đầu.
Nhưng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là một giọng nói có vẻ già dặn vang lên.
“Nhưng nếu như tôi muốn giành cậu về Phan Lâm, đối với tôi mà nói, không phải một chuyện vô cùng tốt sao!”
Vừa dứt lời xong, Tưởng Xà đã hoảng hồn, vội bỏ bát đũa xuống.
“Ai.
là ai?”
“Đừng sợ, tôi không phải là đến để đánh nhau với các cậu!”
Người ngoài cửa liền đi thẳng vào.
Mượn ánh sáng yếu ớt, Tưởng Xà nhìn sang bên đó, mới thấy một khuôn mặt đã già.
Lão già mặc đồ rất đắt tiền, tuy già nhưng chăm sóc bản thân rất tốt.
Tưởng Xà từng nhìn thấy người này, lập tức hô lên một tiếng.
“Thiếu trưởng lão?”
Thì ra người này chính là đường chủ của Cổ Linh đường! Thiếu Hải! Tưởng Xà lầm bầm, da đầu run lên.
Tuy rằng Thiếu Hải chỉ là đc của Cổ Linh đường, nhưng sau đại loạn Đông Hoàng giáo, Cổ Linh đường đã trở thành môn phái thôn tính các môn phái khác, trước mắt thì thực lực rất khủng khϊế͙p͙.
Đặc biệt là Thiếu Hải, trước kia Thực lực của ông ta và Trịnh Lạc có thể coi là tương đương nhau, nhưng có lời đồn lại nói rằng, Thiếu Hải vô tình lấy được một cuốn thư tịch cổ, thực lực bứt phá cực nhanh, bây giờ ông ta đã là cao thủ bậc nhất nhì ở Đông Hoàng giáo, không biết đã mạnh hơn Trịnh Lạc bao nhiêu lần.
“Ổ? CủaCồ Linh đường sao?”
la vừa nhai đồ ăn, vừa nói một tiếng không rõ lắm, nhưng mắt cũng chẳng buồn nhìn lên chút nào, hoàn toàn không nhìn người nọ.
Thiếu Hải cũng không tức giận, cứ thế đứng ở bên bàn, bình tĩnh nhìn Phan Lâm chăm chăm.
Tưởng Xà đã không dám động đậy bát đũa nữa, thậm chí đến ngồi cũng nhấp nhổm.
Cô nhìn Thiếu Hải với ánh mắt cẩn thận dè dặt, trong lòng sợ hãi vô cùng Cũng không biết đã qua bao lâu.
Phan Lâm ăn no, bỏ bát đũa xuống, tuỳ tiện lau miệng một cái.
“Ăn xong chưa? Lâm huynh đệ.”
Thiếu Hải cười hỏi.
“Cũng không tồi.”
Phan Lâm gật đầu: “Trong nồi vẫn còn cơm, ông có muốn làm chút không?”
“Không cần đâu.”
Thiếu Hải lắc đầu.
“Thế hà.
vậy…ông có việc gì sao?”
“Lâm huynh đệ, mục đích tôi đến đây, trong lòng cậu hiểu rõ, hà tất phải hỏi?”
Thiếu Hải cười khẽ nói: “Gia nhập Cổ Linh đường chúng tôi, lấy ngôi vị Đông Hoàng giáo với tôi, cùng nhau thống nhất Đông Hoàng giáo!”
Câu này vừa dứt, Tưởng Xà hoảng hốt.
Hoá ra Thiếu Hải đem theo dự tính này mà đến đây.
Quả thực.
Đông Hoàng đại hội sắp tổ chức.
Lúc này, tập hợp lực lượng mới là điều đúng đắn.
Lấy được ngôi vị giáo chủ Đông Hoàng giáo, mạnh hơn bất cứ thứ gì, vậy lúc đó báo thù hay báo oán gì cũng được, ai dám nói gì? Khó trách Thiếu Hải lại hoà nhã nói chuyện với Phan Lâm như thể.
Nếu đổi lại là Tưởng Xà, cũng sẽ thử lôi kéo Phan Lâm.
Nhưng ….Phan Lâm há có thể là kiểu người chỉ dùng vài ba câu là lôi kéo được.
“Tôi có một câu hỏi!”
“Cậu nói đi.”
Thiếu Hải nói.
“Lấy ngôi vị giáo chủ Đông Hoàng giáo, là ông làm giáo chủ, hay tôi làm giáo chủ?”
Phan Lâm hỏi.
Lời vừa dứt, không khí tịch mịch như tờ.
Tưởng Xà ngần người nhìn Phan Lâm, mắt như rơi ra khỏi tròng.
Thế mà dám hỏi thật hả….
Đây không phải là muốn xé rách mặt mũi của Thiếu Hải sao….
Tưởng Xà tim đập thình thịch, lo lắng nhìn Thiếu Hải.
Nhưng Thiếu Hải cũng không phải là người thích lòng vòng.
Ông ta lắc đầu, nói: “Đương nhiên là tôi làm giáo chủ.”
“Vậy thì không cần nói nữa!”
Phan Lâm lắc đầu.
“Cậu muốn làm giáo chủ?”
“Đây là mục đích tôi đến Đông Hoàng Sơn.”
– “Nhưng, cậu không xứng, vả lại….ngôi  vi giáo chủ, thực sự quan trọng hơn tính mạng sao?”
Thiếu Hải hơi cúi người, đôi mắt già cỗi nhìn Phan Lâm.
—————————-