Nghe được câu hỏi của Lý Ái Vân, Lương Hòa An mất hết hồn vía, mồ hôi trêи mặt không ngừng tuồn ra.
“Anh… anh…’ Lương Hòa An không tìm được lý do ngụy biện, anh ta đứng đó, lắp ba lắp bắp không nói ra được nguyên do.
“Không ngờ anh lại là người như vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Ái Vân đỏ bừng, mới nhận ra mình vẫn luôn trách nhầm Phan Lâm.
Cho dù là tiền phẫu thuật hay là của chủ tịch Lâm, đều là nhờ Phan Lâm đứng sau tác động.
Nhưng cái loại mặt dày, vô sỉ Lương Hòa An làm Lý Thông cướp công Thạch Sanh.
Quá mức vô liêm sỉ Phan Lâm lúc này chắc hẳn rất buồn đúng không? Lý Ái Vân vô cùng áy náy, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên.
Cô không có ý định trách mắng Lương Hòa An nữa, theo cô, Lương Hòa An đùa bỡn cô như vậy, không còn đáng để cô tin tưởng nữa.
Loại người này thậm chí không đáng làm bạn.
Lý Ái Vân dữ tợn nhìn Lương Hòa An một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Phan Lâm.
Không ổn rồi! Chủ tịch Lâm đứng bên cạnh cũng chính là Phan Lâm, mặt biến sắc, vội vàng vươn tay vào túi.
Nhưng đúng lúc này … Đinh! Đinh! Đỉnh! Định! Đinh! Một giai điệu rất quen thuộc với Lý Ái Vân vang lên.
Lý Ái Vân sửng sốt một chút, sau đó nhìn chủ tịch Lâm nói: “Chủ tịch Lâm, nhạc chuông điện thoại của anh giỗng của Phan Lâm.”
“Ừ… Đúng vậy… tôi đi nghe điện thoại.”
Phan Lâm cười một tiếng, xoay người đi tới cầu thang.
Lý Ái Vân không để ý.
Mà khi chủ tịch Lâm biến mất ở lối vào của hành lang, điện thoại cuôi cùng cũng được kết nối.
“Sao vậy?”
Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của Phan Lâm.
“Ừm, việc là… Tôi xin lỗi…”
Lý Ái Vân ngập ngừng, vẫn quyết định nói ra.
“Ồ…”
Phan Lâm biết rõ, tự nhiên cũng biết Lý Ái Vân đang nói cái gì.
“Tôi biết sự thật rồi, xin lỗi lúc trước đã nói với anh như vậy…”
Lý Ái Vân cảm thấy giọng nói của mình cực kỳ khô khan, rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
“Ta sẽ cố gắng bồi thường cho anh.”
Lý Ái Vân do dự nói.
“Không cần, tôi chỉ hy vọng em có thể đồng ý với tôi một việc.”
—————————-