Đương nhiên, Dịch Minh Thiên sẽ không chỉ ngồi một chỗ và chờ chết. Ông ta hô lớn một tiếng, tất cả các thành viên của liên minh thương mại đã xông lên và chiến đấu với bộ lạc Kỳ Dương.
Những người Dịch Minh Thiên mang theo lần này cũng là cao thủ của liên minh thương mại, tất cả đều có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng như Thẩm Bạch Thái đã nói, bộ lạc Kỳ Dương đến đây đâu có phải những kẻ tầm thường? Người đã dám tới nơi nguy hiểm như vậy mà không có kỹ năng thì chẳng phải là tới tìm cái chết sao?
Thế là hai bên đánh nhau.
Thánh Nữ Thần Hỏa nghiến răng xông lên tham gia trận chiến. Còn lại Dịch Minh Thiên và ông lão đó ở trong một góc xem trận chiến.
Nhưng căn phòng nhỏ quá, hai người liên tục hưng phải những đòn của trận chiến,
Những người trong liên minh thương mại lo lắng ông Thiên bị thương, bất đắc dĩ phải chắn ở trước người ông ta.
Nhưng thực lực bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên giao chiến khoảng nửa canh giờ, cuối cùng khó mà chống đỡ được.
Trong bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.
Còn các cao thủ trong Liên minh thương mại đã tổn thất nghiêm trọng, Thánh Nữ Thần Hỏa cũng bị Thẩm Bạch Thái đánh cho trọng thương, cái miệng nhỏ nhắn nôn ra máu, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Nhưng cô ta không có một chút thất vọng nào, ngược lại càng đánh càng hăng. Tên khốn! Tôi muốn ông chết! Tôi muốn ông chết không có chỗ chôn!”
Thánh Nữ Thần Hỏa hoàn toàn tức giận, ngọn lửa kinh khủng vô song từ trong cơ thể bùng lên, trực tiếp nuốt chửng tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Liên minh thương mại cũng bị ảnh hưởng.
Thẩm Bạch Thái sắc mặt thay đổi rõ rệt, sau đó liền rút lui. Nhưng nhìn thấy Thánh Nữ Thần Hỏa đang tiến đến như điên. Ngọn lửa đó như một bồn máu, vừa chạm vào đã nuốt chửng ông ta.
Vào lúc này, người thử việc đã hiểu sức mạnh của Đảo Thần Hỏa đáng sợ như thế nào?
Cô gái chỉ ngang tuổi con gái ông ta mà lại sở hữu thực lực khủng bố như thế!
Không được!
Nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, cho dù giết chết con đàn bà này, nhất định sẽ bị thương nặng, không có lợi cho trận chiến sau này!
Sắc mặt Thẩm Bạch Thái xấu xí, ánh mắt đung đưa, đột nhiên nhìn thấy Dịch Minh Thiên trong góc, trong đầu lập tức nảy số!
Ông ta thúc giục gió cuốn lấy cơ thể, rồi gầm lên một tiếng, chống lại ngọn lửa của Thánh Nữ Thần Hỏa rồi lao về phía Dịch Minh Thiên ở đằng kia.
“Hả?”
Thánh Nữ Thần Hỏa sửng sốt, đột ngột quay người lại.
Thẩm Bạch Thái đã túm lấy Dịch Minh Thiện, nhấc bổng ông ta lên bằng một tay rồi dùng làm lá chắn trước mặt mình!
“Cái gì?”
Dịch Minh Thiên sợ hãi đến mức cơ thể ông ta run lên bần bật. “Đáng khinh! Một mình ông có thể chiến đấu với tôi! Tại sao còn làm những chuyện bỉ ổi như vậy?”
Thánh Nữ Thần Hỏa nghiến răng.
Tuy nhiên, Thẩm Bạch Thái lại cười lạnh.
“Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi là một quý ông, cô gái! Cô có quá ngây thơ không vậy, hahaha..” “Tên khốn!”
Thánh Nữ Thần Hỏa vô cùng tức giận, thúc dục ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ người của bộ lạc Kỳ Dương bên cạnh, nhưng cô ta không dám tiến lên một bước.
“Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi không muốn chết, cô phải tìm cách..” Dịch Minh Thiên lo lắng hét lên.
“Đến lúc này còn nói gì nữa? Ông Thiên, tôi không cứu nổi ông! Hay là ông hiện tại hy sinh danh dự đi! Đừng lo lắng, tôi sẽ báo thù cho ông!” Thánh Nữ Thần Hỏa nghĩ một lúc, cắn răng nói.
“Hả?” Dịch Minh Thiên ngây người.
“Bằng không còn làm gì được đây? Nếu tôi muốn cứu ông, tôi nhất định sẽ bị hắn khống chế! Đến lúc đó, tôi và ông đều gặp tai họa!” Thánh Nữ Thần Hỏa hét lên.
Dịch Minh Thiên không nói nên lời.
Đúng vậy. Thanh Hóa Thánh không có nghĩa vụ phải cứu ông ta!
Dù sao ông ta không phải là một người quá quan trọng đối với Thánh Nữ Thần Hỏa. Tại sao lại phải liều mạng cứu một ông già như ông ta?
Nếu không nể mặt Phan Lâm, Thánh Nữ Thần Hỏa đã xông tới, thiêu rụi tất cả mọi người thành tro bụi rồi.
Sắc mặt Thẩm Bạch Thái khó coi, ông ta không ngờ con tin mà ông ta bắt đi lại không quan trọng như vậy.
Ông ta không dám do dự, hừ lạnh một tiếng, ném Dịch Minh Thiên về phía Thánh Nữ Thần Hỏa. Hô hấp của Thánh Nữ Thần Hỏa dồn dập, vô thức hủy bỏ ngọn lửa trên người.
Nhưng ngay lúc cô ta thu hồi ngọn lửa, Thẩm Bạch Thái đã chớp lấy cơ hội và lao tới nhanh như chớp.
Thánh Nữ Thần Hỏa vừa kinh ngạc vừa tức giận, thẳng tay tát một cái.
Thẩm Bạch Thái không khách sáo, cũng tung ra một chương, nhưng một chương này đã dùng hết sức lực của ông ta.
“Kỳ Dương Thần Chưởng!”
Thẩm Bạch Thái hét lên, một chương đánh ra. Bốp! Am!
Âm thanh bạo lực vang lên.
Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng gãy xương cánh tay phải của Thánh Nữ Thần Hỏa, cơ thể cô ta bay ra ngoài, đập phá vách tường, sau đó lăn lộn nôn ra máu trên mặt đất, không dậy nổi.
Hahahahaha...
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bạch Thái cười to, liếc mắt nhìn Thánh Nữ Thần Hỏa: “Con đàn bà ngu ngốc! Cô còn quá non nớt! Nếu là sự tôn của cô, nhất định sẽ không quan tâm đến sinh tử của ai, giết hết bọn họ, không chừa một chút nào. Vừa rồi tôi ném ông ta cho cô mà cô lại thu lại lửa. Có thể thấy cô không bao giờ có thể ra tay quả quyết như sự tôn của mình! Vốn dĩ cô có hy vọng giết tôi, nhưng bây giờ có không có cơ hội, thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Hahahaha..”
“Tên khốn! Tôi sẽ... xé ông thành từng mảnh.”
Thánh Nữ Thần Hỏa tức giận nói, hai mắt đỏ như máu, nhưng vừa định đứng dậy, thân thể mảnh mai lại run lên, một ngụm máu khác từ trong miệng phun ra.
Xé thành từng mảnh? Sợ quá nhỉ! Vậy thì để tôi nếm thử thân thể cô, nghe cô kêu khóc nào!” Thẩm Bạch Thái le lưỡi, nheo mắt đi về phía Thánh Nữ Thần Hỏa.
Thánh Nữ Thần Hỏa trợn mắt: Ông làm cái gì vậy? Dừng lại cho tôi... ông... đừng có tới gần! Đứng đó!
Nhưng làm sao ông ta có thể nghe lời cô? Thánh Nữ Thần Hỏa vô cùng tức giận.
Cô ta thà chết chứ không để một người như vậy làm nhục sự trong trắng của mình! Thánh Nữ Thần Hỏa nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình, âm thầm ngưng tụ một ngọn lửa.
Cô ta biết rằng mình không thể tiêu diệt con người này nữa, bây giờ cô ta chỉ có thể tự sát để giữ sự trong trắng của mình.
“Là tôi hại cô rồi, Thánh Nữ đại nhân!”
Dịch Minh Thiên gào khóc thảm thiết.
Thánh Nữ Thần Hỏa siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Thẩm Bạch Thái đang đến gần, hạ quyết tâm định đánh vào đầu mình.
Nhưng tại thời điểm này. Âm!
Âm!
Âm!
Đại trận Thiên Viêm bên ngoài phòng đột nhiên vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.
Mặt đất căn phòng rung chuyển đột ngột.
Mọi người trong phòng đều bị chấn động bởi cơn chấn động bất ngờ, khi đứng vững mới nhận ra rằng đại trận Thiên Viêm đã dừng lại.
“Cái gì?”.
Thánh Nữ Thần Hỏa sửng sốt. Thẩm Bạch Thái cũng vô thức nhìn ra khỏi cửa.
Nhưng bỗng nghe thấy bên ngoài căn phòng có tiếng bước chân yếu ớt. Sau đó, một bóng người bước vào.
“Bác sĩ Lâm?” Thánh Nữ Thần Hỏa sững sờ.